Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 356: Tin tôi hay không (2)

Trong phòng làm việc lâm thời, bộ trưởng Thẩm nghe xong thư ký báo cáo.

Sau đó ông ta bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía thư ký: “Cậu nói chúng ta không thể tin một lời nói của kẻ điên?”

Thư ký hơi run, gật đầu nói: “Đúng vậy, sự việc ảnh hưởng quá lớn, cho nên…”

“Cậu cho rằng trọng điểm là chúng ta có tin hắn hay không sao?”

Giọng của bộ trưởng Thẩm đột nhiên nặng nề, lạnh lùng nói: “Trọng điểm là bây giờ Thanh Cảng phải đối mặt với một sự kiện lây nhiễm đặc biệt có quy mô lớn!”

“Đã có người phát hiện manh mối của sự kiện lây nhiễm này, mà cậu vẫn còn đang do dự chúng ta có nên phản ứng hay không?”

“Một quả lựu đạn có thể bị bắn nhầm, vậy cậu có dám kéo nó rồi ôm nó ngủ sao?”

Thư ký lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên trả lời như thế nào.

Cũng đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đẩy cửa bước vào, gật đầu mỉm cười, bộ trưởng Thẩm và người trong văn phòng đều biết hắn là thư ký bên cạnh Tô tiên sinh, hắn xuất hiện ở đây, đại biểu cho chính Tô tiên sinh cũng xuất hiện ở nơi này.

“Tô tiên sinh nói, ngài tin tưởng phán đoán của bộ trưởng Thẩm, để cho ngài toàn quyền xử lý.”

Bộ trưởng Thẩm gật đầu, xoay người lại, bắt đầu hạ lệnh: “Điều động tất cả người ở căn cứ số 3 đi qua, phối hợp với Bộ phận thông quan đặc biệt bắt người.”

“Từ khu công nghiệp bỏ hoang ở phía đông Thành phố, tạm thời lập ra một địa điểm, dùng để giam giữ cách ly những người bị bắt giữ.”

“Trong phạm vi nội thành ban hành cảnh báo cấp một, phong tỏa thành chính.”

“Tất cả người có năng lực cùng tiểu đội đặc công của Bộ phòng thủ thành phố xuất phát, phân chia khu vực, phòng thủ một chỗ, phòng ngừa dị biến.”

“Cuối cùng, pháo điện ly overclocking ở Cao Tường khởi động chương trình khẩn cấp, thay đổi nòng pháo, nhắm ngay Thành chính!”

Thủ hạ bên cạnh nghe xong đều bối rối, hơn nửa ngày mới vội vàng khom người, lớn tiếng nói: “Rõ!”

Ngay cả thư ký bên cạnh Tô tiên sinh cũng hơi ngẩn ra một chút, nói: “Tôi phải đi báo cáo một tiếng với Tô tiên sinh.”

“Mệnh lệnh cuối cùng này, quá dọa người…”

“Nhóm phân tích thông tin hãy chú ý, tôi đã tiến hành thẩm vấn bất ngờ với người đột biến bị nghi ngờ, đạt được thông tin như sau:

Một, tất cả những người đột biến bị nghi ngờ, hẳn là đều đã từng tham gia cuộc cầu nguyện nào đó, một loại nghi thức nguyền rủa.

Hai, loại nghi thức thần bí này đang lan truyền ở mạng cục bộ, trường học, xí nghiệp và những nơi khác của thành chính, phương thức truyền bá đa dạng.

Ba, người bị nghi ngờ lây nhiễm không có đặc điểm rõ ràng, nhưng cần lập tức cách ly, phong tỏa tất cả phương thức liên lạc với bên ngoài.”

Trời đã sắp tối.

Đến gần mùa đông, trời giống như luôn tối từ rất sớm.

Lục Tân lẳng lặng ngồi trên vị trí ghế phụ, không đi xem những người khác hoảng loạn.

Cảm xúc của anh không có nửa điểm lên xuống, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn Thành phố vốn để lại cho anh ấn tượng ban đầu là đặc biệt trật tự, gần như hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về thời đại văn minh của anh lúc trước, mà hiện giờ, thành phố này đang bị quái vật chiếm lĩnh.

Nhưng hiện tại, chính mình chỉ có thể nhìn chúng nó chiếm lĩnh, bởi vì Lục Tân không hề cố gắng thay đổi suy nghĩ của người khác.

Anh, hoặc nói là đòi hỏi, từ trước đến nay đều không nhiều lắm.

Giống như anh vào lúc này, cũng không đòi hỏi những người khác ở chuyện quan trọng như vậy, hoàn toàn tin tưởng mình.

Vào lúc này, một bàn tay nhỏ từ phía sau duỗi tới.

Cô bé nắm lấy bàn tay của Lục Tân.

Lục Tân quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, Oa Oa mở to hai mắt, thẫn thờ nhìn mình.

Lục Tân bỗng nhiên hiểu rõ, cô bé đang nói: “Tôi tin tưởng anh.”

Khóe miệng hơi lộ ra một chút tươi cười, tuy anh cũng không hề cảm nhận được mất mát hay là bầu không khí gì.

Nhưng một người biểu đạt cô bé tin tưởng mình, cảm giác cũng không tệ.

Cũng vào thời điểm này, âm thanh giày cao gót đạp lên trên đường thật mạnh vang lên, Trần Tinh đi tới bên ngoài cửa sổ xe.

“Đơn binh, có nhiệm vụ khẩn cấp giao cho anh.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trần Tinh, Lục Tân hơi run lên, vội vàng đẩy cửa đi xuống, đối mặt với lãnh đạo.

“Lập tức tìm ra hết những người đột biến đó, một người cũng không bỏ sót.”

Trần Tinh nói dứt khoát nhanh nhẹn, thậm chí chân thật đáng tin.

Lục Tân ngẩn ra một chút, mới phản ứng lại, vội nói: “Được.”

Không biết vì sao, rõ ràng mình cũng không cảm nhận được cảm xúc khác thường nào, nhưng trên mặt lại muốn mỉm cười.

Đây có thể là mình cũng không để ý đến việc bọn họ có tin mình hay không.

Nhưng khi bọn họ tin tưởng, tâm tình của mình quả thật cũng trở nên tốt hơn một tí?

“Tổ trưởng Trần, tiếp tục bắt giữ, nhân thủ của chúng ta…”

Chiến sĩ vũ trang ở sát chiếc xe phía sau nghe xong mệnh lệnh của Trần Tinh, trong lòng cũng rùng mình, nhưng vẫn hỏi ra.

Trần Tinh quay đầu nhìn về phía hắn, cô ta còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chuyển động của cánh quạt, chừng ba bốn chiếc máy bay trực thăng bay lên từ cao ốc phía sau, xa hơn nữa có thể nhìn thấy tất cả đèn giao thông đồng thời biến thành màu đỏ.

Trong làn đường khẩn cấp, có hàng loạt chiếc xe quân đội, thoạt nhìn giống như đàn kiến đen nghìn nghịt, nhanh chóng tuôn đến.

Bộ đàm trong tay Trần Tinh phát ra tiếng điện lưu, cuối cùng trả lời một câu ngắn gọn:

“Quy trình ứng phó nội bộ khẩn cấp cấp một đã khởi động, Bộ phòng thủ thành phố chi viện, tới rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận