Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 558: Phố xá phồn hoa (2)

Dần dần, một tiếng sau, họ sắp đi qua khu vực ngoại thành và đến thành phố trung gian.

Cũng ngay lúc này, phía trước bỗng nhiên có vài bóng người chạy tới, ánh mắt họ mù mịt, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ lo lắng lạ thường.

"Có điện, có đèn điện..."

Một người đến bên cạnh Trần Tinh, miệng không ngừng lặp lại, đồng thời chỉ về một nơi.

"Xe, xe lớn, rất nhiều xe lớn..."

Có người căng thẳng khoa tay múa chân, cũng nhìn về hướng đó giống vậy.

"Vù, vù, vù..."

Có người mô phỏng tiếng quay của cánh quạt, sau đó nói: "Nhà cao tầng, bên trong nhà cao tầng..."

Trần Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tìm được rồi."

Nói rồi, cô ta lần lượt bắt tay ba người bọn họ, sau đó lấy ra mấy đồng tiền liên minh mệnh giá năm mươi tệ, nhét vào trong túi quần áo rách nát của từng người, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mọi người, mọi người có thể trở về, đồng thời quên đi chuyện này."

Ba người quần áo rách rưới ngơ ngác rời đi, như người gỗ.

"Có thể khẳng định phòng thí nghiệm quả thực ở đây."

Trần Tinh quay đầu nhìn Lục Tân và Bích Hổ, nói: "Nơi có điện, lại có rất nhiều phương tiện qua lại, còn có chỗ cho trực thăng hạ xuống, chắc hẳn cách mục tiêu của chúng ta vô cùng gần. Mà tòa nhà cao tần bọn họ chỉ đến, chắc có lẽ là…”

Cô ta đưa mắt về hướng mà ba người vừa rồi nhìn.

Trước sự kiện mặt trăng máu, Thủy Ngưu Thành cũng chỉ là một thành phố cấp trung, không có nhiều nhà cao tầng thực sự.

Từ vị trí của họ, vừa hay có thể nhìn thấy một tòa.

Đánh giá theo khoảng cách, hẳn là nằm ở vị trí trung tâm của Thủy Ngưu Thành, có thể nhìn thấy được từ xa.

"Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, vậy là đã tìm ra được rồi?"

Lục Tân cảm khái trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khâm phục.

Bích Hổ "xì" một tiếng, cười nói: "Tổ trưởng hẳn là biết nhiều tin đồn trong ngành..."

Trần Tinh trừng mắt nhìn Bích Hổ, nói: "Đi thôi!"

Lục Tân thành thật đi theo về phía trước, liếc xéo Bích Hổ.

Cho rằng gã này bị lãnh đạo gây khó dễ cũng là tự thân mà ra...

Nhìn bản thân xem, biểu hiện tốt biết bao!

Vào lúc này, trong một căn phòng cách nhóm người Trần Tinh và Lục Tân chỉ mấy con phố, đang có người ngồi xem những hình ảnh theo dõi. Căn phòng này không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình chiếu vào khuôn mặt râu ria xồm xoàm của anh ta.

Anh ta nghiêm túc cúi đầu nhìn thử, lại ngửi một lát, xác định một việc quan trọng.

Sợi mì đã nở.

Thế là, anh ta vừa vừa ăn mì trong tiếng khụt khịt, vừa nhìn vào màn hình máy tính chi chít hình ảnh.

Trên màn hình hiện ra rất nhiều người, đến từ nhiều hướng khác nhau trong thành phố này, họ đang tìm kiếm từng chút một bằng các phương pháp của riêng mình. Khi những người này gần như đã tiến vào khu vực thành phố trung tâm, anh ta lau miệng và miễn cưỡng đứng dậy. Từ một chiếc hộp đen, anh ta lấy ra một cuộn băng đen dày bảy, tám xăng-ti-mét.

Sau đó, anh ta bước đến bên một đầu máy video cũ kỹ, đẩy cuộn băng đen vào, quan sát các con số bắt đầu nhảy.

Sau đó anh ta yên lòng, tiếp tục quay lại giải quyết bát mì gói của mình.

Ba người Lục Tân, Trần Tinh và Bích Hổ quyết định hướng đi chung, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng họ vẫn duy trì cảnh giác, súng luôn cầm trong tay.

Lúc này, mà đêm đã buông xuống.

Tại vị trí mà Trần Tinh chỉ, có thể thấy tia sáng màu đỏ mờ nhạt phát ra.

Mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy bóng dáng của một số người dân tị nạn sợ hãi rụt rè ở xung quanh, nhưng cả thành phố vẫn đặc biệt yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, dường như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Dần dần, theo chân họ tiếp tục tiến về phía trước và đi sâu vào trung tâm thành phố, người dân tị nạn gặp phải trên đường cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Có vẻ như tình báo của thành phố trung tâm là đúng, một lượng lớn người tị nạn đã tập trung về đây, mặc dù nhìn tổng thể nó vẫn còn hoang tàn và đổ nát, nhưng do có nhiều người tụ tập như vậy, nên làm cho thành phố trông không còn trầm lắng như vẻ bên ngoài trước đó.

Đó là một thành phố của những người sống.

Càng đi về phía trước, họ thậm chí còn nhìn thấy ánh đèn, sau đó lần lượt nhìn thấy siêu thị, nhà hàng, quán bar, tiệm cà phê.

Có những người đàn ông hối hả đi làm, còn có những người phụ nữ đứng bên đường sách những chiếc túi nhỏ, xếp thành một hàng, rồi những học sinh băng qua đường tập thể với những chiếc cặp dày trên lưng. Từng mảng ánh sáng bật lên, những ánh đèn neon đủ màu sắc khác nhau dệt nên sắc thái làm người ta choáng váng đầu óc.

Họ nhận ra chẳng biết từ lúc nào mình đã đến một thành phố phồn hoa, đầy người nhộn nhịp.

"Không đúng..."

Đột nhiên, cả ba cùng dừng lại.

Họ ngơ ngác nhìn nhau, đều nhìn thấy những biểu hiện giật mình, kỳ lạ trên khuôn mặt của nhau.

Đồng tử của Bích Hổ hơi co rút lại: "Ở đây không nên có nhiều người như vậy."

"Không chỉ có người..."

Trần Tinh khẽ thở dài nói: "Cho dù ở đây có điện, cũng không nên lãng phí như thế này."

Lục Tân có thể cảm giác được, hai người họ lúc này đều có chút căng thẳng.

Sau khi cẩn thận nhớ lại, anh cũng hiểu ra.

Sau khi ba người họ nhìn thấy con phố náo nhiệt này, phải mất vài giây mới có phản ứng.

Ấn tượng đầu tiên là cảm thấy rất bình thường, vô cùng tự nhiên khi chấp nhận sự bình thường của thành phố này và cố gắng hòa nhập vào đó.

Thậm chí còn có cảm giác trở về Thanh Cảng.

Nếu không có chuyện ba người bọn họ nhắc nhở nhau, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn chưa phản ứng lại.

Thực tế và giả tạo, sự kết nối tự nhiên một cách lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận