Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 402: Cảm xúc dáng điệu đối nhân xử thế (2)

Lục Tân chậm chạp nói, trên mặt hiện ra một nụ cười.

Sau đó tay anh cầm lấy kính mắt bắt đầu kéo tách ra hai bên.

Chất liệu của mắt kính này, thoạt nhìn như một loại gỗ cứng rắn quái dị, tách một cái sẽ vỡ vụn.

Nhưng bây giờ, theo sức mạnh mà Lục Tân đang dùng, gọng kính mắt chậm rãi bị anh kéo cong, thậm chí cuối cùng còn biến thành một góc đối, nhưng kính mắt vẫn không hề gãy hay xuất hiện một vết nứt nào, thật sự giống như từ gỗ biến thành một loại chất liệu vô cùng co dãn vậy.

Lục Tân chậm rãi dùng sức, nụ cười trên mặt không hề thay đổi chút nào.

Phảng phất như anh rất có cảm tình với cặp mắt kính này vậy.

Mãi đến khi cặp kính mắt kia chịu lực quá căng, đang run rẩy nhè nhẹ, giống như là đang để lộ ra cảm xúc sợ hãi vậy...

"Đương nhiên, tao có thể hiểu mà, dù sao chúng ta cũng vừa tiếp xúc không lâu."

Lục Tân cảm nhận được sự run rẩy của nó, nụ cười mới dịu đi một chút, khẽ nói: "Sau này từ từ làm quen nhé."

"Có được hay không?"

Kính mắt trở về hình dạng ban đầu, nhưng không biết là vì quán tính hay là vì cái gì khác.

Nó đang khe khẽ run rẩy, giống như là gật đầu.

Lục Tân lộ ra biểu cảm hài lòng, anh đeo kính mắt lên mặt một lần nữa.

Lúc này, thấy Oa Oa đang loay hoay với mấy khối vuông đang tò mò nhìn sang mình.

Lục Tân mới cười nói với cô bé: "Anh đang thử chất lượng của cặp mắt kính này một chút."

Oa Oa tin, cô bé lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó quay đầu đi, tiếp tục loay hoay xếp các khối vuông nhỏ.

"Dường như có rất nhiều chuyện cần phải làm, nhưng thật ra chuyện tao muốn làm..."

Lục Tân cắt tỉa từng chuyện mình suy nghĩ trong lòng một lần, trong lúc đó không có ý thức cố gắng muốn phân cao thấp gì đó, chỉ là sau khi anh suy nghĩ chuyện này một lần, ấy vậy mà cũng hiểu được cuối cùng bản thân nên làm gì, vô cùng thoải mái.

Trong nhiều chuyện như vậy, chuyện phải làm trước tiên đương nhiên chính là xin nghỉ phép rồi.

Biểu cảm của Lục Tân càng trở nên thư thái, ung dung.

Nhưng cũng vào lúc anh thả lỏng tâm trạng, cái bóng của anh đột nhiên lại nhúc nhích.

Căn phòng của khách sạn này được trang bị đèn đóm nhẹ nhàng, cộng thêm có rất nhiều chỗ có nguồn sáng, bởi vậy rất khó soi ra bóng người rõ ràng. Cho dù là có, cũng là cực kì nhạt và lộn xộn. Nhưng vào lúc Lục Tân đang lẳng lặng suy nghĩ những vấn đề này, những cái bóng tán loạn kia, lại dường như đang chuyển động bên dưới ánh đèn, dần dần sát nhập cùng một chỗ, tạo thành một dáng vẻ vừa đen vừa sâu.

Thực tế nguồn sáng không có chuyển động, nhưng cái bóng thì lại giống như đang chuyển động.

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phòng: "Mày thật sự không cảm thấy mệt mỏi sao?"

"Luôn bị giam giữ bên trong nhiều khuôn khổ như vậy..."

Lục Tân nghe thanh âm này, dường như không hề cảm thấy bất ngờ, mà lại khẽ trả lời: "Tao thích như vậy đấy, sao lại mệt mỏi chứ?"

Âm thanh kia lập tức trở nên nặng nề: "Đây là gông xiềng, khiến mày không được tự do..."

Lục Tân trầm mặc một hồi, khẽ nói: "Nhưng khiến cho tao yên tâm..."

Cái bóng bỗng nhiên trở nên càng thâm thúy hơn một chút, lắc lư một cách rõ ràng, làm ảnh hưởng đến tia sáng trong phòng.

"Mày thật sự tình nguyện như vậy sao, giống một kẻ đần thế này?"

Ngay cả Oa Oa bên cạnh dường như cũng phát hiện gì đó, cô bé hiếu kì quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Cái bóng đang cười mỉa: "Rõ ràng là mày có thể đạt được tất cả những thứ mình muốn..."

"... Bao gồm cả cô ấy!"

"Lúc nào mày cũng suy nghĩ cực đoan thế này sao..."

Lục Tân nhìn cái bóng của mình, bất động, nói khẽ: "Nhưng tao muốn nói với mày, đừng nên làm những chuyện không thể làm."

Quy tắc, chính là làm người nghi thức cảm giác a......

"Reng reng..."

Bỗng nhiên, có tiếng chuông điện thoại vệ tinh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng này.

Lục Tân khẽ bừng tỉnh, cúi đầu nhìn lại, nhưng cái bóng của anh cũng không hề thay đổi.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng của Trần Tinh: "Bây giờ các người sao rồi?"

"Chúng tôi?"

Lục Tân nhìn thoáng qua Oa Oa, cười nói: "Cô bé đang đùa rất vui, tôi thì đang đợi món ăn."

Trần Tinh thở một hơi, mang theo ý cười nói: "Vậy là tốt rồi, bây giờ những công việc chỉnh lý sơ bộ và điều tra cuối cùng ở toàn thành phố đều đang được tiến hành, nhưng trên cơ bản, chủ thành với các khu vực còn có mấy chỗ xuất hiện ô nhiễm đặc biệt ở thành phố vệ tinh, đều đã được giải quyết."

"Quá tốt rồi."

Lục Tân nhẹ gật đầu, nói: "Thật ra, tôi cũng đang muốn nói với cô một chuyện..."

"Nếu như chuyện ở đây đã kết thúc, vậy tôi có thể về thành phố vệ tinh trước không?"

Trần Tinh nao nao, nói: "Khi nào?"

Lục Tân nhớ đến phần văn kiện bị mẹ cất giấu kia, dừng một chút mới nói: "Tốt nhất là bây giờ."

"Gấp như vậy à?"

Trần Tinh hơi bất ngờ.

"Đúng, thật ra lúc tôi giải quyết "sứ đồ áo đỏ kia" xong, tôi đã muốn rời đi rồi."

Lục Tân nói: "Nhưng tôi thấy cô bận rộn như vậy, không thể không biết ngượng mà xin cô nghỉ phép."

Nghe Lục Tân nói, trong lòng Trần Tinh sinh ra một cảm giác kỳ quái.

Cô ta chậm rãi nói: "Nhưng nếu như anh trở về bây giờ, nhiệm vụ làm bạn với Oa Oa sẽ bị gián đoạn."

Lục Tân gật đầu, nói: "Chính vì chuyện này nên tôi mới xin phép nghỉ, bây giờ tôi không tiện theo cô bé cho lắm..."

"Bởi vì tôi có một chút chuyện riêng cần phải làm."

Nghe giọng nói bình tĩnh của anh, lòng Trần Tinh có hơi lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận