Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 669: Thị trấn mỉm cười (2)

Từ Thanh Cảng đến Thị Trấn Vui Vẻ cách nhau hơn bốn trăm dặm.

Vì nhiều đoạn đường ở giữa hư hỏng nên nếu lái xe thì mất khoảng hai ngày.

Nếu đi bằng trực thăng thì có thể đến đó trong vài giờ.

Tuy nhiên đối với một hành trình dài như vậy, để an toàn, trực thăng cũng sẽ dừng lại một lần giữa chừng để bổ sung nhiên liệu.

Nhưng tất nhiên những chuyện này Lục Tân đều không quan tâm. Các điểm tập kết chính xung quanh luôn nằm dưới bức xạ của Than Cảng, nếu bay theo hướng nào đều có thể đến các điểm tiếp tế cố định, hơn nữa cũng không lần lo lắng về sự an toàn của những điểm tập trung này.

Bởi vì nhiệm vụ điều tra lần này có liên quan đến đồng nghiệp của mình, hơn nữa đến nay vẫn không hiểu chuyện ra sao.

Cho nên trên trực thăng không ai nói chuyện với nhau, lặng lẽ lật xem các loại tài liệu.

Lục Tân cũng không nói chuyện với mọi người quá nhiều, mà tranh thủ lấy lại tinh thần của mình, bắt đầu nghiên cứu lý thuyết bảy bậc thang.

Bây giờ anh đã hiểu được tác dụng của lý thuyết bảy bậc thang.

Chỉ cần hiểu được bảy bậc thang, bản thân có thể tìm thấy tìm được vị trí của mình trên các bậc thang.

Khi đối thủ cũng được đưa vào lý thuyết bậc thang này, bản thân có thể nhìn ra được sự cao thấp khác nhau, từ đó đưa ra phán đoán.

Ba tiếng sau, trực thăng đáp xuống một thị trấn nhỏ.

Đây dường như là một thành thị thứ cấp có quy mô không nhỏ, nếu tính theo thị trấn thì cũng được xem là một tụ điểm có quy mô không nhỏ. Tuy không lớn bằng thị trấn Hắc Thủy, những kiến trúc đều sạch sẽ và sáng sủa, được xây dựng cũng không tồi.

"Tạch tạch tạch...."

Chiếc trực thăng đã quen đường và đáp xuống phía tây của thị trấn.

Trời vừa mới mưa, con đường xung quanh hơi ướt, xung quanh là những ánh đèn nhàn nhạt đan xen.

"Trạm quan sát Tùng Sơn, nhận tín hiệu.:

"Đây là trực thăng của đội điều tra Thang Cảng, chúng tôi cần bổ sung một ít vật tư."

Phi cơ liên tục nói bào bộ đàm, nhưng chỉ có tiếng sột soạt từ phía đối diện.

Cho đến khi trực thăng đáp thẳng xuống đất, xung quanh vẫn tối đen, không ai bước ra từ tòa nhà, cũng không có ai trả lời.

"Không đúng..."

Phi cơ nhỏ giọng nói một câu, quay đầu nhìn Lục Tân nói: "Bình thường thì đã có người đi ra rồi."

Lục Tân rời mắt ra khỏi màn hình truyền tin, nhìn mọi thứ xung quanh.

Chỉ thấy khắp nơi trong thôn trấn này đều có ánh đèn, nhưng lại im lặng đến dị thường. Ngoại trừ tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng không ngừng quay, xung quanh không còn tiếng động nào nữa, cũng không thấy bất cứ một ai, im lặng như một vùng hoang dã.

"Chẳng lẽ ở đây cũng xảy ra chuyện gì sao?"

Một nghiên cứu viên ngồi cùng trực thăng với Lục Tân ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Tôi đã liên lạc trước khi khởi hành..."

Phi công lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là cái cái quỷ gì vậy?"

"Có cần thông báo cho hai chiếc trực thăng kia không được xuống không?"

Lục Tân đang đánh giá thị trấn này.

Nhìn từ xa xa có thể mơ hồ thấy không khí ẩm ướt ở đằng xa qua những ngọn đèn nhỏ trong thị trấn này, giống như không khí đang bị vặn vẹo. Tuy anh không thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần, nhưng từ hiện tượng phóng xạ tinh thần có thể làm biến dạng không khí, đủ để phán đoán rằng có một loại vấn đề nào đó ở thị trấn nhỏ này ...

Theo lý thuyết lúc này phải cử người đi điều tra một chút, xem thử ở đây đã xảy ra chuyện gì.

"Anh có thể tự mình đổ dầu không?"

Lục Tân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phi công.

"Đương nhiên...:

Phi công hơi sững lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Tân.

"Chúng ta tự mình đổ thêm dầu, đừng làm phiền người trong thị trấn này.”

Lục Tân nhỏ giọng nói.

Anh nhìn thấy kho dầu và thiết bị tiếp nhiên liệu cách đó không xa.

Đối mặt với một thị trấn yên tĩnh như vậy, vấn đề này gần như được giải quyết.

Lục Tân biết nếu mình đi dò xét nhất định sẽ tìm được vấn đề.

Nhưng anh đã suy nghĩ kỹ càng và xác định mục tiêu hiện tại của mình, đó là đến Thị Trấn Vui Vẻ điều tra chuyện ở điểm quan sát.

Bây giờ có một đội thu thập thông thông tin đang đợi anh, đối mặt với những nguy hiểm không biết tên.

Cho nên không hề sáng suốt khi lãng phí thời gian ở đây.

Cũng may dường như chỉ trong thị trấn có phóng xạ tinh thần, ở chỗ trạm xăng dầu thì không có.

Điều này có thể cho thấy sâu bên trong trấn nhỏ có nguy hiểm, nhưng cái nguy hiểm đó chưa tràn đến chỗ bọn họ.

Cho nên Lục Tân tự đưa ra lựa chọn.

Tự mình đổ dầu, tự mình đi.

Sau khi bay lên bầu trời một lần nữa, thông báo cho Thanh Bộ Đặc Biệt, yêu cầu họ cử người đến thị trấn này điều tra lần nữa.

Phi công hơi sợ hãi, lúc sau mới hiểu được ý của anh, vội gật đầu bước ra khỏi khoang điều khiển, gọi người đến giúp.

Lục Tân ngồi trong cabin theo dõi bọn họ, đề phòng xung quanh.

May mắn thay, cho đến khi đổ đầy nhiên liệu, hai chiếc trực thăng còn lại cũng hạ cánh đổ đầy nhiên liệu, không có chuyện bất thường nào xảy ra.

Lần thứ hai bay lên trời cao, anh thẫn thờ cúi đầu nhìn xuống thị trấn.

Ánh đèn trong thị trấn dường như hợp lại thành một nụ cười, nằm trên đất nhìn anh nở nụ cười.

Răng trắng như tuyết.

"Xem ra chuyện lần này càng trở nên thú vị, đã không đơn giản cấp độ B nữa rồi..."

Lục Tân yên lặng suy nghĩ, cũng nở nụ cười với thị trấn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận