Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 143: Không được nhìn trộm

“Không đúng…”

Phía trên nóc tòa nhà cao tầng ngoài thành phố Vệ Tinh, người đàn ông mặc tây trang đỏ đột nhiên mở mắt, nhíu chặt mày lại.

Đứa bé trai có cái đầu to đứng bên cạnh lập tức trở nên căng thẳng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt người đàn ông mặc tây trang đỏ hơi tái nhợt, nét mặt giống có không thể nào hiểu nổi.

Anh ta giơ tay trái lên, nhẹ nhàng giật đuôi sợi chỉ, rồi lại cong ngón trỏ, sau đó cuộn chặt năm ngón tay lại.

Anh ta dùng sức siết mạnh bàn tay, nét mặt hiện lên vẻ ngờ vực, nhưng lại có hơi mờ mịt,

Tạm dừng một lúc rồi anh ta mới nhẹ nhàng nói: “Rối gỗ mà tôi để lại đều không liên lạc được…”

“Giống như là cảm ứng giữa tôi và chúng đã hoàn toàn bị cắt đứt.”

Đứa bé trai có cái đầu to trở nên sửng sốt, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Tần Nhiên bình tĩnh hỏi lại: “Cái nào?”

Người đàn ông mặc tây trang đỏ cất giọng nói có hơi khô khan, qua một hồi im lặng, anh ta mới nói: “Tất cả.”

Tần Nhiên không trả lời, ánh mắt nhìn về vị trí Thành Thanh Cảng giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trong tay anh ta, thứ dụng cụ có vẻ như đường dây đã căng phồng hết cỡ, tạo thành những cái gai bén nhọn.

Còn đứa bé trai có cái đầu to đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc tây trang màu đỏ một lúc, nói với giọng ngạc nhiên: “Lời của anh kỳ lạ quá, rối gỗ cũng dễ dàng bị hỏng sao? Có khi nào vì khoảng cách quá xa mà vượt ra khỏi phạm vi khống chế của anh không?”

“Sẽ không!”

Người đàn ông mặc tây trang đỏ lắc đầu, nói: “Trong phạm vi mười ki-lô-mét , tôi đã thí nghiệm rất nhiều lần rồi.”

Tần Nhiên im lặng một lúc, rồi mới nói nhỏ: “Trước khi bị cắt đứt, anh có nhìn thấy cái gì hay không?”

Người đàn ông mặc tây trang đỏ im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trước khi tôi tiến vào cơ thể của rối gỗ, bởi vì mỗi một con rối gỗ sẽ có cấu tạo não bộ và mức độ cải tạo khác nhau, vì thế đầu tiên tôi sẽ xuất hiện tình trạng hỗn loạn nhất định, sau đó mới thật sự khống chế được nó. Cho nên, trước khi tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng sẽ xuất hiện tạp âm và ảo giác nhất định, và những mảng lập lòe trong tầm mắt…”

Nói đến đây, anh ta hơi ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Tôi cũng không biết có phải là ảo giác hay không.”

“Lúc đó, khi tôi mở to mắt, dường như nhìn thấy một người phụ nữ, người đó đang mỉm cười với tôi…”

Đứa bé trai có cái đầu to sửng sốt một chút, nói nhỏ nói: “Anh thèm phụ nữ đến điên rồi sao?”

Người đàn ông mặc tây trang đỏ không tiếp lời, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Tần Nhiên.

“Vậy đừng chờ nữa!”

Tần Nhiên im lặng nhìn về phía Thành Thanh Cảng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Qua một lúc lâu, anh ta bỗng nhiên nhìn xuống cái nút màu đỏ bên trên remote điện tử trong tay, nói: “Chuẩn bị rút lui!”

Đứa bé trai có cái đầu to hơi giật mình, nói: “Đại ca, chút số liệu ghi lại được này chưa chắc có thể lấy được tiền đâu…”

“Nhiệm vụ ghi chép thí nghiệm Đạn Ô Nhiễm Tinh Thần tuyên bố thất bại.”

Giọng nói của Tần Nhiên cực kỳ bình tĩnh, cùng lúc đó, anh ta đã xoay người quay về phương hướng tổ chức làm động tác tay rút lui.

Nhưng quyết định mà anh ta đưa ra lại khiến cho đứa bé trai có cái đầu to và người đàn ông mặc tây trang đỏ giật mình.

Dường như họ không đoán được đại ca sẽ dễ dàng từ bỏ một nhiệm vụ như vậy.

“Biết vì sao tôi có thể sống lâu như vậy không?”

Tựa như Tần Nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng họ, mỉm cười nhìn thoáng qua họ, nói: “Nguyên nhân đó là tuy tôi có năng lực, nhưng vẫn luôn duy trì cảm nhận của người bình thường. Những lúc nên rút lui, tôi sẽ không bao giờ buông thả lòng tham của bản thân.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta không hề do dự mà ấn nhẹ lên cái nút kia.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ngay khi tiếng kéo cắt vang lên, có vài người ở những nơi khác nhau đều trở nên hoảng sợ.

Dưới chân tường, người cầm máy quay phim trốn dưới cánh cửa bí mật đang cẩn thận giơ máy ảnh nhắm ngay phía trên đám sức mạnh mơ hồ vặn vẹo, chợt anh ta nhìn thấy hình như có một người trẻ tuổi đang phi lên trên bầu trời.

Anh ta là một điều tra viên có thâm niên, biết không thể nào quay lại sự tồn tại của quái vật tinh thần, cho nên anh ta chỉ muốn ghi lại nhất cử nhất động người thanh niên kia. Trong quá trình này, đối phương uốn éo cơ thể một cách khoa trương, rồi dùng tốc độ cực nhanh, thậm chí khi anh đối mặt với con quái vật tinh thần kia, vẻ hưng phấn và biểu cảm khinh thường trên nét mắt của anh làm anh ta sợ hãi không thôi.

Anh ta không biết mình đang quay cái gì, nhưng anh ta biết thứ này nhất định rất có giá trị.

Vì thế anh ta cố vứt bỏ hơi thở hồi hộp, chỉ lặng lẽ quay phim.

Nhưng đột nhiên, khung cảnh được ghi lại trong máy quay của anh ta trở nên mơ hồ, hình ảnh trong camera không hề chân thật.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta nghĩ có thứ gì đó ảnh hưởng đến màn ảnh, trong lòng trở nên hoảng hốt, sau đó ngẩng đầu lên quan sát.

Rồi anh ta phát hiện bản thân mình đã không còn thấy gì nữa.

Bởi vì hoảng sợ mà anh ta không nhịn được hét to lên một tiếng.

Trong tai nghe, lập tức vang lên một giọng nói tĩnh giọng: “Chuột chũi, xảy ra chuyện gì rồi?”

Anh ta muốn trả lời, nhưng trong cổ họng lại chỉ vang lên tiếng ú ớ, không thể nói được thành lời.

Giống như là dây thanh quản đã bị cắt đứt.

Anh ta cố sức duỗi tay ra muốn chạm vào máy quay phim ở bên cạnh, nhưng ngay trước khi đầu ngón tay của anh ta chạm vào máy quay phim, thì phát hiện thân máy đã bắt đầu trở nên méo mó, rồi vỡ vụn. Giống như nó bị một sức mạnh vô hình nào đó từ từ đè bẹp thành mảnh nhỏ.

Ở trên tòa nhà cao tầng cách mấy ki-lô-mét , có một người phụ nữ cầm kính viễn vọng quan sát chiến trường, khi tiếng kéo vang lên, cô ta cảnh giác lùi ra sau một bước. Đồng thời ngồi xổm người xuống, cầm một con dao găm màu đen trong tay, rồi cảnh giác nhìn về hướng vang lên âm thanh. Nhưng cô ta phát hiện ra nơi đó trống rỗng, không tồn tại thứ gì cả, tất cả giống như ảo giác của bản thân.

Thậm chí bên hông cô ta còn đeo máy cảnh báo đo lường tinh thần, nó cũng không phát ra tiếng động.

“Chẳng lẽ là do mình quá căng thẳng?”

Người phụ nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất một lúc lâu rồi mới từ từ đứng dậy. Cô ta chỉ cảm thấy cánh cửa sổ bị mở ra, có gió thổi vào trong, cả người run lên.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, lúc này phát hiện quần áo trước ngực mình đã bị chia ra hai phía.

Nhìn thoáng qua thì như bị người nào đó dùng kéo cẩn thận cắt từ chính giữa.

Cô ta sợ hãi không nhỏ, vội nhảy ra sau, đồng thời móc súng lục ra chĩa về phía trước, rồi lại nhanh nhẹn xoay ra sau lưng.

Nhưng mà chẳng có gì cả…

Cho đến lúc này, cô ta mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy ở dưới lớp quần áo bị cắt đứt xuất hiện một vết máu nhỏ, kéo dài từ phía bụng lên tận trên cổ họng.

Cô ta đột nhiên tỉnh táo lại, thứ bị cắt không chỉ có quần áo của cô ta.

Trong căn phòng đóng kín, người đàn ông ngồi yên trên sô pha đang báo cáo với một kênh trò chuyện đã được mã hóa: “Tôi nhìn thấy đồng chí đang chiến đấu với quái vật, lượng cấp tinh thần của con quái vật kia rất cao, tôi không dám đến quá gần. Nhưng tôi có một cảm giác kỳ quái giống như bây giờ đồng chí không chỉ có một mình, mà bên cạnh anh còn tồn tại một sức mạnh tinh thần méo mó nào đó…”

Giọng nói của anh ta đột nhiên ngừng lại.

Trong kênh trò chuyện vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Nói tiếp đi, cái gì méo mó…”

Nhưng bên kia nói một hồi lâu, bên này không có giọng nói đáp lại. Đến khi người ở đầu bên kia phản ứng lại, đột nhiên kênh trò chuyện bị cắt đứt.

Yên tĩnh như chết, người ngồi trên sô pha vẫn luôn lẳng lặng ngồi đó.

Chỉ là cái đầu anh ta đã hơi lệch nhẹ sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận