Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 239: Cơ chế đặc thù tuyển chọn nhân tài (1)

Cả ngày hôm nay tâm trạng của chủ nhiệm Lưu đều rất tốt.

Bởi vì Lục Tân lại xin nghỉ. . .

Buổi sáng khi ông ta thấy Lục Tân ở trong phòng làm việc đợi mình, ông ta còn tưởng là Lục Tân không hài lòng với phần thưởng của nhân viên điển hình. Trong lòng đang nghĩ mình có nên bỏ tiền túi ra để lót thêm cho anh không. Kết quả lại phát hiện Lục Tân ngượng ngùng nói muốn xin phép nghỉ một ngày.

Lập tức đồng ý.

Lục Tân muốn xin nghỉ một ngày, nhưng chủ nhiệm kiên trì phê hai ngày cho anh.

“Không xử lý tốt chuyện riêng của mình làm sao có tinh thần tập trung vào công việc?”

“Chúng ta là một công ty chú trọng đến hiệu suất, cũng là một công ty quản lý có tính nhân văn.”

“Cho nên, chưa xử lý tốt việc riêng thì cậu tuyệt đối đừng quay lại!”

Trên mặt Lục Tân đầy cảm kích ra về, sau đó ngồi lên tàu điện ngầm trong thành phố để đi tới Sở Cảnh vệ.

Lúc đầu anh còn nghĩ mình vừa mới nghỉ phép, lại lập tức xin nghỉ lần nữa chắc là sẽ không dễ dàng. Nhưng Hàn Bằng lại gọi điện thoại cho anh nói là cấp trên đã xem qua báo cáo nhiệm vụ lần này, đồng thời đã tiến hành thẩm tra đối với nhiệm vụ của tiểu đội anh. Cuối cùng có thể xác định về cơ bản là không sai. Thù lao sẽ được cấp phát theo quy trình. Bởi vì mức quá lớn nên cần Lục Tân tự ký tên.

Đi tới Sở Cảnh vệ, tất cả đều như thường, giống như hỗn loạn mấy ngày trước đây chỉ còn lại trong trí nhớ xa vời. Cho dù là đến báo án hay là xử lý tình tiết vụ án đề xử lý ngăn nắp gọn gàng đâu ra đấy. Cảnh sát nữ trong phòng khách còn hỏi Lục Tân buổi trưa có ở lại đây ăn cơm không.

Lục Tân nhận lời, sau đó đi thẳng lên lầu bốn chờ.

Chỉ một lát sau, vì cảnh sát nữ kia đã ôm đến một chồng tài liệu thật dày vẫn còn tỏa ra hơi ấm và mùi mực.

Chắc là vừa được fax tới.

Lục Tân mở ra văn bản tài liệu, xem qua từng tờ từng tờ một, trong lòng có một loại cảm giác xúc động không kìm nén được.

“Thăm dò thị trấn Vui Vẻ: Xét thấy tầm quan trọng của tư liệu trực tiếp, cấp thù lao cho hai sự việc là ba trăm ngàn nguyên.”

“Nhiệm vụ thu được: bốn chiếc xe mô tô, súng ống, đạn. . . tương đương với tám ngàn nguyên tiền liên minh.”

“Thu thập tình báo: 100 ngàn nguyên. Ghi chú: Bởi vì giao đấu với người có năng lực tên là “Trang Tứ Hỏa”, trong đó những thông tin thu được từ năng lực của đối thủ có ích đối với việc giải quyết sự kiện chuỗi logic ô nhiễm đặc thù tại thành phố Vệ Tinh Thanh Cảnh số 041 nên đặc biệt phê chuẩn.”

“Xác minh phụ cấp thiệt hại: tiện phát ở thị trấn Hắc Thủy, biểu thẩm tra đối chiếu thiệt hại về đạn…”

“Hả?”

Lục Tân phát hiện một điểm không đúng: “Ba trăm triệu nguyên đâu?

“Đồng chí Lục tiên sinh.”

Cũng đúng lúc này, từ loa của chiếc ti vi treo trên bức tường đối diện phòng họp vang lên giọng của Hàn Bằng.

Trước đây khi huấn luyện, Hàn Băng vẫn dùng cách này để nói chuyện với Lục Tân, anh đã quen rồi.

Cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi: “Có phải thù lao lần này bị thiếu một phần không?”

Còn thiếu một phần rất lớn nữa.

Giọng của Hàn Băng hơi thoải mái, cười nói: “Tôi cũng đang định nói chuyện với đồng chí Lục vì chuyện này đây?”

“Đồng chí Lục tiên sinh, liên quan tới nhiệm vụ đuổi bắt đoàn kỵ sĩ lần này, có một số việc tôi cần thương lượng với anh trước. Trong cuộc tấn công của đoàn kỵ sĩ vào thành phố vệ tinh Thanh Cảng số hai lần này, kế hoạch ban đầu của bộ phòng thủ thành phố là phái người của chúng ta truy tìm tung tích trước, sau đó mới báo cáo với liên minh, thống nhất treo giải thưởng và truy nã với họ. Mà vấn đề chúng ta gặp phải lần này là…”

“Giải thưởng còn chưa được treo lên thì người đã xuất phát trước rồi.”

Ngay lập tức Lục Tân hơi bối rối: “Sau đó thì sao?”

Hàn Băng nói: “Anh là một thành viên của Sở làm sạch ô nhiễm đặc biệt, lại dùng hình thức công tác để xin ra khỏi thành phố bắt bọn chúng.”

“Cho nên, dựa theo quy tắc của Sở rửa sạch đặc biệt Thanh Cảng thì đây coi như là một chỉ thị hành động đuổi bắt đặc biệt trong nội bộ.”

Nói đến chỗ này, cô dừng lại một lúc rồi nói: “Cho nên không có giải thưởng!”

“Cái gì?”

Nghe được câu này cả người Lục Tân đều bối rối, “bộp” một tiếng ngẩng đầu lên.

“Đừng vội.”

Giọng của Hàn Băng vang lên đúng lúc, nhẹ nhàng nói: “Nếu thật sự dựa theo quy tắc là như thế. Nhưng tôi đã giúp anh phân tích quy tắc và phát hiện ra một lỗ hổng. Cho nên vẫn có thể nhận được giải thưởng…”

Lục Tân thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi vội vàng hỏi: “Lỗ hổng gì thế?”

Trong giọng nói của Hàn Băng dường như mang theo ý cười: “Trong tư liệu của anh thể hiện rằng bây giờ vẫn anh vẫn đang là nhân viên ngoài biên chế của Sở làm sạch đặc biệt. Nói cách khác, anh không phải là nhân viên chính thức của Sở làm sạch đặc biệt. Vì thế quy tắc điều động nội bộ không hợp lý trong tình huống này.”

Nghe thấy thế Lục Tân rất ngạc nhiên: Như thế cũng được à?

Sau đó trong lòng anh tràn ngập sự cảm kích: “Thật sự rất cảm ơn cô…”

“Không cần khách sáo, trước đó tôi cũng đã nói rồi, tôi đứng về phía của anh…”

Hàn Băng vui vẻ cười, nói: “Tôi tiếp tục kể cho anh nghe: “

“Cũng do tôi phát hiện tình huống đặc biệt này nên đã trình đơn xin lên cấp trên một lần, giúp anh giành được hai hình thức thanh toán thù lao. Trong đó, một loại là dựa theo cách thức trao giải thưởng, chuyển tiền thù lao đến tài khoản ngân hàng của anh.”

“Loại thứ hai chúng là dựa vào nhiệm vụ lần này để trình đơn xin chuyển vị trí công tác và thăng chức.”

Theo bản năng thì Lục Tân muốn lựa chọn cách thứ nhất.

Nhưng anh hơn băn khoăn, cảm thấy không thể bức thiết như thế, nên thuận tiện hỏi: “Loại thứ hai… cụ thể là gì?”

“Là phúc lợi và đãi ngộ trong tường cao thành phố và hệ thống tăng cấp đặc thù cho nhân tài của Sở làm sặc đặc biệt chúng ta.”

Hàn Băng dịu dàng, mềm mại nói: “Anh lớn lên ở thành phố Vệ Tinh, chắc chắn cũng biết rõ, người từ ngoài hoang dã sau khi đi vào Vệ Tinh thành đều cần một giai đoạn. Trong ba năm đầu tiên sinh sống trong nội thành của thành phố Vệ Tinh, không có thân phận chính thức, không có cơ hội học tập trong trường học. Trước khi sinh sống đủ mười năm không cho phép đăng ký công ty hoặc là nhậm chức trong các bộ phận hành chính, đây là một bộ phận của hệ thống.”

“Chưa đạt được thân phận cư dân chính thức thì trong luật phát nội bộ của chúng ta, gọi bọn họ là cư dân không nghi thức.”

“Thời gian cư trú đủ ba năm thì đạt được thân phận cư dân chính thức, cũng chính là thị dân cấp 1.”

“Thời gian cư trú từ đủ mười năm trở lên, chưa có bất cứ hành vi phạm tội nào thì được phép đăng ký công ty hoặc đăng ký vào Sở hành chính để nhận chức, là thị dân cấp hai.”

“Tiêu chuẩn phân chia thị dân này chưa từng được công khai với bên ngoài. Nhưng nó là chỗ dựa quan trọng cho sự ổn định hệ thống của thành phố Thanh Cảng chúng ta.”

Hàn Băng dừng một lát, sau đó tiếp tục nói: “Đối với hệ thống này, chúng ta còn có rất nhiều quy hoạch cùng với phương thức tính toán rất nghiêm ngặt và cẩn thận.

“Giống như, cư dân bình thường của thành phố Vệ Tinh cư trú đến một niên hạn nhất định đăng ký tại Thanh Cảng hoặc là chọn một công ty nhất định để tích lũy tuổi nghề hay đóng đầy đủ các khoản thuế trước đó cũng không thể hưởng đầy đủ ngạch lương hưu, phụ cấp và chế độ khám chữa bệnh.

“Có thể thụ hưởng những chế độ và đãi ngộ này cũng đã là thị dân cấp ba rồi.”

“Còn đãi ngộ của thị dân cấp bốn chính là có thể tùy ý đi vào thành chính và có quyền lợi lựa chọn định cư!”

“Đồng chí Lục tiên sinh. . .”

Nói đến chỗ này, Hàn Băng dường như lo lắng Lục Tân xuất hiện liên tưởng không tốt, nhẹ giọng giải thích rằng:

“Loại hệ thống này có một quy tắc rõ ràng, rộng lớn và vô số các quy tắc chi nhánh nhỏ. Trong một số thời điểm, thoạt nhìn thì nó hơi không công bằng, nhưng trọng tâm của nó lại là vì theo đuổi sự công bằng. Đồng thời cũng là vì bảo vệ mỗi người dân của Thanh Cảng, bất cứ ai cũng không thể ở trên quy tắc.”

“Có lẽ bỗng dưng nghe thấy như thế thì sẽ có người cảm thấy hệ thống này làm cho Thanh Cảng trở nên không công bằng…”

“Nhưng đây chính là thành tường cao ban đầu của thành phố Thanh Cảng đã lập ra. Bởi vì trong quá trình xây dựng thành phố tường cao dựa trên đống đổ nát của thành phố trước đó đã trải qua rất nhiều chuyện: phản bội, bán đứng, tấn công, bỏ rơi. Nhóm người đầu tiên tham gia xây dựng thành phố và những người sao này từ trong hoang dã gia nhập thành phố có cống hiến và hy sinh không ngang bằng nhau. Chúng ta không có cách nào để duy trì những đãi ngộ công bằng và ngang nhau đối với bọn họ.

“Mà những sự việc sau đó cũng đã chứng minh, hệ thống đánh giá nội bộ này làm cho tường cao xây dựng thêm rất nhiều tính ổn định.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận