Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 732: Chủ ý của Lục Tân (1)

"Trời má, thật đúng là..."

Theo hướng mà Hùng Hài Tử chỉ, mọi người quả nhiên nhìn thấy hai con tin trên bãi cỏ.

Cả hai đều bị trói thành đòn bánh tét, trong miệng mỗi người đều bị nhét một mớ cỏ dại, lúc này đã ngất đi.

Trên trán mỗi người đều bị sưng vù một cục, có vẻ như đã bị gõ mạnh.

Nhìn một người khoảng ba mươi tuổi và người kia trông chừng sáu mươi tuổi. Một người mặc áo len, người kia mặc áo vest ngắn tay lông chồn kiểu nữ, nhưng hai chiếc áo vest nữ được may lại với nhau. Dù vậy, cũng không thể che được bụng của anh ta.

Nhìn thân hình béo ních này, có lẽ thật đúng là thủ lĩnh của điểm tập hợp.

Bỗng chốc, tất cả mọi người bao gồm cả Lục Tân đều nhìn Hùng Hài Tử với vẻ hơi ngạc nhiên.

Lục Tân càng cảm thấy có chút vui mừng, Hùng Hải Tử trông không đáng tin cậy này lại cùng Thần Bà, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã điều tra ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn bắt cóc hai thủ lĩnh của bộ đội vũ trang, trông khá là ăn nhập!

Cũng may bản thân không có thói quen vừa lên tới đã lộ dáng điệu lãnh đạo.

"Làm bọn họ tỉnh lại."

Trần Tinh lập tức chuẩn bị làm việc, thuận miệng nói.

Bên cạnh có tổng cộng năm người, Lục Tân, Bích Hổ, Tửu Quỷ, Hùng Hài Tử và Oa Oa đang đứng đợi ở một bên vô cùng ngoan ngoãn.

Hùng Hài Tử cũng không quay đầu lại, vẫn nghiêm túc chơi game, Oa Oa cũng chỉ thành thực đứng một bên làm nền, vì vậy ba người Lục Tân, Bích Hổ và Tửu Quỷ đưa mắt nhìn nhau, người có thể làm chuyện đó, chẳng chút nghi ngờ gì chỉ còn lại ba người họ.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Lục Tân và Tửu Quỷ cũng đều tập trung vào mặt Bích Hổ.

Một mình Bích Hổ nhắm thấy không lại hai người họ, lẩm bẩm nói: "Lại là tôi ra tay à?"

Trần Tinh lúc này cũng ngẩng đầu lên, bất mãn liếc nhìn Bích Hổ, nói: "Anh còn chờ gì nữa?"

Bích Hổ buộc lòng phải tiến lên, lẩm bẩm nói: "Tính ra cấp bậc của tôi trong đội này cũng không thấp."

"Đội phó cơ mà..."

Tuy nói nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc, gã cúi đầu bóp mũi hai người đó, nhưng lại thấy họ chẳng có chút phản ứng.

Hễ tức giận là Bích Hổ lại đứng dậy cởi thắt lưng ngay tại chỗ.

Dưới ánh mắt giết người của Trần Tinh, gã vẫn phải bỏ bàn tay đang định cởi thắt lưng xuống, nói với Tửu Quỷ: "Bà cô, mượn chút rượu..."

Tửu Quỷ cười ha hả đưa qua: "Dùng tiết kiệm một chút, chớ có lãng phí."

Bích Hổ đồng ý, mở nắp uống một ngụm sau đó phun vào mặt hai người.

Thấy họ dường như không có phản ứng, Bích Hổ cười đểu lấy bật lửa ra.

"Phụt phụt... làm gì vậy?"

May mà lúc này, người đàn ông bên trái mặc vest lông chồn kiểu nữ tỉnh lại, bàng hoàng mở mắt ra.

Liếc nhìn xung quanh, quả nhiên là một kẻ lưu manh ở nơi hoang vu, lại có thể trở thành thủ lĩnh của một tụ điểm, lập tức phản ứng lại và mở miệng mắng mỏ: "Tên khốn đó đâu? Tên khốn thừa lúc tao đi vệ sinh đạp sau lưng tao đâu?"

Cách đó không xa, Hùng Hài Tử đang chơi game ngoáy tai và nhún vai.

"Nói cho tôi biết…"

Trần Tinh cũng không khách sáo với ông ta, trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Tại sao các người lại tới đây?"

Bởi vì đối phương chỉ là một người bình thường, hơn nữa người cần ảnh hưởng cũng là một cá nhân, cho nên Trần Tinh thậm chí không cần dùng đến mẫu câu đơn giản.

Chỉ hỏi thẳng.

Nhìn vào con ngươi đỏ rực trong mắt Trần Tinh, người vốn có khuôn mặt dữ tợn này cũng không khỏi mơ màng, lẩm bẩm nói:

"Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là tới cướp kho báu rồi..."

Trần Tinh nhíu mày, giọng nói chậm lại, nhẹ giọng nói: "Kho báu gì?"

Đối phương không trả lời, nhưng tỏ vẻ rất bối rối, ngơ ngác nhìn vào mặt Trần Tinh, chậm rãi lộ ra nụ cười:

"Cô thật đẹp, đợi tôi cướp được kho báu, tôi có thể..."

"... cho cô xem một chút."

"Ô nhiễm này khá nặng đó..."

Bích Hổ đứng xem ở bên cạnh, nhỏ giọng thầm thì: "Trong ảo tưởng của bọn họ, khi tìm thấy được kho báu cũng chỉ chịu cho tổ trưởng xem một chút."

Trần Tinh nhíu mày, hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề này.

Giọng nói hơi chậm lại, cô ta lại khẽ thì thào: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết, ai nói với ông ở đây có kho báu?"

Vẻ mặt của người đàn ông đó vốn có chút mù mịt, sau khi nghe xong lời nói của Trần Tinh, dường như đã trải qua một chút đấu tranh tâm lý, nhưng cuộc đấu tranh này không kéo dài bao lâu, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên man rợ, cổ họng phát ra âm thanh dữ dội, chợt hét lên:

"Cô hỏi điều này làm gì? Cô muốn cướp kho báu của tôi phải không?"

"Tôi sẽ cắn chết cô..."

Vừa hét lên, vừa đột ngột đứng dậy, thật sự muốn xông tới cắn vào mặt Trần Tinh.

"Bốp" một tiếng, Trần Tinh nắm chặt tay đánh vào mặt ông ta, khiến ông ta lại bất tỉnh lần nữa.

Sau đó, cô ta mới cau mày đứng dậy, nói: "Một cơ chế tâm lý phòng thủ đã được thiết lập."

"Trong mắt ông ta, 'kho báu' này là thứ quý giá nhất trên thế giới."

"Bất luận là ai, bất kể dùng cách nào, chỉ cần muốn dò hỏi bí mật về mặt này, đều sẽ khơi dậy thái độ thù địch mạnh mẽ từ ông ta."

"Thông qua năng lực, tôi quả thực có thể cưỡng ép đột phá cơ chế tâm lý này. Tuy nhiên, dù sao thì ông ta cũng là một người bình thường, ý chí quá mỏng manh. Khi tôi cưỡng chế vượt qua tầng tâm lý này của ông ta, rất có thể sẽ khiến lý trí của ông ta sớm sụp đổ, vẫn là không thể hỏi ra được."

"Điều này ít nhất cho thấy rằng ông ta thực sự bị ảnh hưởng bởi người có năng lực. Phỏng đoán của Hùng Hài Tử là đáng tin cậy. Khi ông ta vừa trở nên kích động, tôi thực sự có thể cảm giác được sự dao động sức mạnh tinh thần của ông ta đang trở nên dữ dội, thậm chí có xu hướng bức xạ ra ngoài."

"Điều này chứng tỏ có người đã cấy vào tâm lý của ông ta một sức mạnh tinh thần mạnh mẽ."

"Luồng lực lượng tinh thần này lại đang mượn thân thể của ông ta đi ảnh hưởng đến những người khác..."

"Nếu không phải chúng ta đều là người có năng lực, có lẽ cũng đã chịu sự ảnh hưởng của ông ta, trở thành một thành viên đuổi theo kho báu."

"Chặc chặc..."

Bích Hổ không khỏi xen vào: "Nhân viên điều tra vụ kho báu cũng tham gia truy tìm kho báu, khá là cảm động..."

"Ha ha."

Tửu Quỷ cười đôn hậu, sau đó nói với Trần Tinh: "Cô có thể nhìn ra ông ta chịu loại ảnh hưởng gì không?"

Trần Tinh lắc đầu, nói: "Không nhìn ra."

Dứt lời, cô ta liếc nhìn Lục Tân.

Lục Tân hiểu ý Trần Tinh, cũng lắc đầu nói: "Trên người ông ta không có quái vật tinh thần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận