Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 682: Ai nói là chỉ có mình tôi (1)

Không biết từ lúc nào, cơn mưa nhẹ lại bắt đầu rơi, nó rơi trên đám cỏ dại xung quanh, giống như một lời chế nhạo.

Lục Tân bước ra khỏi lều, nhìn lên bầu trời u ám.

Lúc này, em gái đang vây quanh những binh sĩ may mắn còn sống sót kia, tò mò chờ đợi, như thể quan sát bọn họ, thỉnh thoảng đưa bàn tay nhỏ bé ra, tựa hồ muốn chạm vào bọn họ, nhưng bị Lục Tân trừng mắt, cô không dám vươn tay ra, lại vung cánh tay qua lại.

Cha thì đứng ở trong bóng tối, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Mẹ đang mặc một bộ đồ nhỏ tinh xảo, giữa những ánh đèn nhàn nhạt, màu sáng của chiếc váy bà mặc là ánh sáng duy nhất trong vùng hoang vu u ám này,.

"Có cách nào để tiêu diệt diện trường ô nhiễm này không?"

Lục Tân trong lòng có chút hy vọng, dịu dàng nhìn về phía mẹ.

Nhưng nghe lời của Lục Tân, khóe miệng của mẹ lại khẽ nhấc lên.

"Trường lực ô nhiễm này không được hình thành bởi logic mà mẹ có thể hiểu được, vì vậy mẹ không thể giúp con."

Mẹ nhẹ giọng giải thích, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục Tân hít một hơi dài nói: "Vậy mẹ có thể tìm được nguồn gốc của ô nhiễm không?"

Mẹ mỉm cười nói: “Logic ở đây hỗn loạn nên theo mẹ, xung quanh đây, đâu đâu cũng có nguồn ô nhiễm…”

Lục Tân hơi giật mình, bất lực lắc đầu.

Ở đâu cũng có nguồn ô nhiễm, nghĩa là không có nguồn ô nhiễm.

Trong lòng anh cảm thấy có chút nặng, anh định ở lại tìm hiểu rõ ràng chuyện này, nhưng đối mặt với cục diện phức tạp và kỳ cục như vậy, anh không thể không thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên anh đối mặt với ô nhiễm mà cảm thấy bất lực như vậy.

Trách nhiệm của anh là điều tra nguồn gốc của việc ô nhiễm này và giải quyết làm sạch ô nhiễm này.

Mà làm sạch ô nhiễm, rất đơn giản, là cắt đứt chuỗi logic, hoặc làm sạch nguồn ô nhiễm.

Tuy nhiên, trường lực ô nhiễm này lớn như vậy, làm sao có thể cắt đứt được?

Cũng bởi vì trường lực ô nhiễm này quá lớn, thì làm sao chúng ta có thể tìm ra được nguồn gốc của ô nhiễm?

Thế nhưng, đối mặt với sự quỷ dị này lại không hiểu được logic của nó, đây mới là đau đớn nhất.

Anh cũng không phải là người đặc biệt giỏi điều tra, trong những lần điều tra trước đây, Hàn Băng đều giúp đỡ anh rất nhiều.

Nhưng bây giờ, ngay cả trong cơ sở dữ liệu của Thanh Cảng, cũng không có chút tài liệu liên quan nào để tham khảo.

Anh có thể tìm ai?

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Lục Tân chợt nhớ ra một chuyện.

Anh lấy thiết bị liên lạc mà nghiên cứu viên đưa cho anh ra.

Xung quanh có rất nhiều các trạm quan sát, máy thu tín hiệu đã chuẩn bị sẵn, máy thu tín hiệu rất nhanh đã được tự động giải mã và bắt internet.

Nhìn màn hình công nghệ sáng lên, Lục Tân đăng nhập vào khung chat của câu lạc bộ nhân tài cấp cao.

Sau đó, anh gõ vào hộp thoại: "Có ai ở đó không?"

Như lần trước, hoàn toàn im lặng, không ai trả lời.

Lục Tân cau mày, tiếp tục đánh máy: "Tôi có chuyện muốn hỏi mọi người. Có một khu vực đã xảy ra ô nhiễm nghiêm trọng. Ở khu vực này, tất cả những người đã chết, lại bị ảnh hưởng và trở nên như đang sống. Những người đã chết thì không biết họ đã chết và cũng không biết lý do tại sao họ chết. Còn nếu bạn nói với họ rằng họ đã chết, thì họ sẽ trở thành một loại quái vật tinh thần ... "

"Trước đây, ai đã gặp sự cố tương tự, hoặc biết làm thế nào để đối phó với nó không?"

Sau khi nhập liên tiếp nhiều chữ như vậy trong một lần, anh dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Ai có thể trả lời câu hỏi này của tôi ..."

Tàn nhẫn, anh trực tiếp gõ số: "Tiền công, mười vạn!"

Sau khi gõ xong, anh lặng lẽ chờ đợi.

Hơn mười giây trôi qua, đột nhiên có người ngoi lên, nhắn: "Mẹ kiếp, ngươi đang kể chuyện ma à?"

Giày múa đỏ: "Hơn nửa đêm dọa người ta khóc, hu hu hu hu ..."

Huyết Tích Tử: "Cảnh náo nhiệt như vậy, ở đâu?"

Lục Tân chậm rãi gõ: "Ngay bên cạnh ta."

Giày múa đỏ: "?"

Dây cót chanh: "Đùa lão đây à?"

Lão tử đẹp trai nhất thiên hạ, chỉ có ba chữ: "kích thích đấy!"

Lục Tân chậm rãi thở dài, kỳ vọng của anh đối với câu lạc bộ này ngày càng giảm.

Nhưng đúng lúc này, anh thấy có người gửi tin nhắn riêng, tên là Thợ máy.

Thợ máy: "Tình huống cụ thể là gì?"

Trong lòng Lục Tân có chút hy vọng, nhanh chóng trả lời: "Tình huống chung là ta vừa nói, đại khái ta đã có thể đoán được phương thức ô nhiễm, chính là loại trường vực ô nhiễm, nhưng không biết làm sao phá vỡ trường vực này. Ngoài ra, tất cả mọi người khi vào khu vực lân cận đều sẽ bị ảnh hưởng bởi nguồn lực không rõ nguồn gốc và chém giết lẫn nhau, bây giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể.”

Thợ máy: "Ngươi có chắc mình vẫn còn sống không?"

Lục Tân im lặng một hồi rồi đưa tay xuống, tự bắt mạch tay, rồi lại đưa tay lên, đặt lên lồng ngực của mình một lúc.

Quan trọng nhất là liếc mắt nhìn người nhà đang đứng cách đó không xa.

Sau đó trả lời: "Chắc chắn."

Thợ máy: "Vậy thì tôi yên tâm."

Thợ máy: "Ngoài cơ thể sau khi chết, chịu ảnh hưởng rồi sống lại, thì còn những dấu hiệu nào khác không?"

Lục Tân: "Ngoài trừ đã chết, thì họ vẫn giống như người sống, họ vẫn nhớ công việc của mình, con cái, cha mẹ và người yêu. Nếu không biết là họ đã chết thì họ có vẻ còn bình thường hơn so với người sống."

Lục Tân: "Ngươi đã thấy trường hợp tương tự rồi sao?"

Thợ máy: "Không."

Lục Tân: Nín lặng !
Bạn cần đăng nhập để bình luận