Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 271: Quái vật dưới lớp da người

Trái tim Lục Tân hơi chùng xuống.

Anh đã thấy từ trong cơ thể của những nhân viên quán cà phê có thể mọc ra xúc tu, nhìn thấy con quái vật có khuôn mặt được khâu lại từ những khuôn mặt người, nhìn thấy nó giết một người rồi lại biến thành mười sáu người đàn ông. nhìn thấy nữ vương ... những con quái vật có con kỳ dị, có con điên cuồng, nhưng tất cả những con quái vật đó đều không thể so với cảnh tượng mà anh nhìn thấy bây giờ, cảnh tượng này làm anh cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại hơn.

Từng người, từng cảnh tượng, khiến anh cảm thấy kinh hãi hơn bất kỳ con quái vật nào.

Nó không chỉ đáng sợ mà còn khiến người ta cảm thấy khó chịu ...

... Đáng sợ hơn quái vật là quái vật trong bộ da người!

Bước qua cảnh tượng địa ngục, Lục Tân không để ý đến bất cứ ai mà lao thẳng lên lầu.

Lúc anh vừa bước chân vào hành lang tầng mười hai, anh nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim anh như co rút lại.

Điều ngạc nhiên là có rất nhiều người ở tầng mười hai ...

Lục Tân không nhìn thấy hai con quái vật tinh thần, nhưng thấy cửa nhà của Tửu Quỷ đang mở, trên hành lang có hàng hàng người lén lén lút lút, họ đi nhón gót, ánh mắt cảnh giác, nhưng lại lộ ra vẻ gì đó pha tạp giữa đắc ý và u ám.

Đánh giá từ quần áo trên người, họ đều trông giống như hàng xóm của Tửu Quỷ.

Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, hoặc dao làm bếp, hoặc dao găm, hoặc kích điện, vân vân...

Họ xếp thành một hàng và lần lượt đi vào nhà của Tửu Quỷ.

Lúc này, Lục Tân vẫn đang trong trạng thái mượn năng lực của mẹ, trong tầm mắt của anh không chỉ có thể nhìn thấy thể tinh thần của những người hàng xóm này, mà còn hiện lên một màu đen kỳ dị, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy hành động của bọn họ sau khi tiến vào nhà của Tửu Quỷ.

Họ mò vào phòng của cha mẹ Tửu Quỷ, vung dao làm bếp và dao ngắn trong tay chém xuống không thương tiếc.

Bông gòn bay tán loạn, máu chảy đầm đìa tung tóe lên mặt mọi người.

Sau đó, họ lấy tay lau vết máu trên mặt, mãn nguyện xếp hàng, nhường cơ hội cho những người phía sau.

"Chẳng lẽ là......"

Lục Tân giật mình, liền nghe thấy trên lầu có tiếng động.

Anh dừng bước, sau đó dùng sức dùng ngón chân, cố gắng vặn người, lao lên lầu.

Cha mẹ của Tửu Quỷ đã bị chém chết rồi, có vào nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thông qua "tầm nhìn của mẹ", Lục Tân thậm chí có thể thấy rằng hai người bị chặt không có bất kỳ dao động tinh thần nào.

Vô vọng rồi.

Trong lòng đã có phán đoán, Lục Tân không chút do dự sải lên một bước lớn, chỉ trong hai giây đã chạy tới hành lang lầu trên.

Đặt chân lên tường hành lang, Lục Tân quay đầu nhìn thẳng vào trong, lập tức có một mùi máu tanh nồng xông tới, anh nhìn thấy những thi thể đẫm máu chen chúc trong hành lang, trông giống như họ đã bị lột da, đó là thân thể của hai con quái vật tinh thần, chúng chen chúc trong hành lang nhỏ hẹp, thân hình to lớn không ngừng vặn vẹo, lấp đầy gần như từng tấc trong không gian của cả hành lang.

Ánh sáng trong hành lang cực kỳ tối tăm, màu máu đỏ sẫm tràn ngập tầm mắt.

Những khối thịt khổng lồ đang khe khẽ nhúc nhích, những xúc tu như rắn đang len lỏi qua lại trong không gian nhỏ hẹp.

Loại quái vật tinh thần này, mặc dù khổng lồ, đã chặn gần như toàn bộ tầm nhìn của Lục Tân.

Tuy nhiên, nhìn theo góc nhìn của Lục Tân, anh lại cảm thấy rằng đôi mắt của mình có thể nhìn thấu chúng.

Giống như là lúc này tầm mắt của Lục Tân phân thành hai loại, hai mắt trái phải nhìn mọi vật theo hai kiểu khác nhau.

Vì vậy, một mắt nhìn thấy đầy ắp quái vật, còn mắt kia chỉ thấy không khí méo mó.

Phải chăng là do hai trường nhìn chồng lên nhau?

Người bình thường nhìn thấy ở đây, sẽ không nhìn thấy diện mạo thực sự của quái vật tinh thần, thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là không khí vặn vẹo và đè nén, Lục Tân có thể nhìn thấy diện mạo thực sự của quái vật tinh thần, nhưng anh cũng có một mặt như người bình thường, vậy nên lúc này, sau khi lũ quái vật chen chúc khắp hành lang, đối với Lục Tân, thực sự có hai tầm nhìn tác động lên cơ thể anh cùng một lúc.

Vì vậy, anh có thể nhìn thấy quái vật, đồng thời tầm mắt của anh cũng có thể xuyên qua quái vật, nhìn thấy Tửu Quỷ đang bị hai con quái vật này đuổi theo trong hành lang.

Tửu Quỷ này vẫn là học sinh cấp ba mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa cùng giày thể thao, dáng vẻ mang đầy hơi thở thanh xuân, nhưng một nữ sinh cấp ba như vậy lại xuyên qua không gian nhỏ hẹn trong tòa nhà, tránh được từng chuỗi xúc tu đang đuổi theo rít gào.

Con quái vật với một chuỗi đầu người quấn quanh cơ thể phát ra tiếng rít gào từ cái miệng lớn trên bụng, bóc từng lớp mặt tường ra.

Tiếng kêu đó, giống như một loại nước biển hỗn độn, đánh sâu vào trí óc.

Tửu Quỷ đang né tránh chạy trốn, cơ thể cô dường như cũng bị tiếng kêu ảnh hưởng, hơi khẽ lắc lư một cái, sau đó con quái vật giống như hổ leo núi dính lên mặt tường và phóng nhanh về phía cô, tất cả xúc tu trên người nó đều đồng thời bật ra phía trước, đan vào nhau thành dòng thác đen ngòm, trên đỉnh thác nứt toác ra một cái miệng, cắn mạnh xuống.

Nhìn thấy Tửu Quỷ lúc này đã khó thể tránh thoát, cô bỗng ngẩng đầu, đột nhiên lùi lại như một làn khói, xông thẳng về phía cửa sổ, “vút” một tiếng, cô đã nhảy ra ngoài từ cửa sổ tầng mười hai, phía sau là đầu rắn cũng lao ra bám sát theo cô.

Tửu Quỷ đang lơ lửng nửa người trên không trung, liền xoay người lại, thu hai tay lại bên trái eo, sau đó đẩy ra.

Cô hét lên: "Hasaki!"

"Bùm..."

Giữa hai tay của Tửu Quỷ, một khối khí trắng được phóng ra, trực tiếp đánh vào con quái vật như hổ leo núi kia.

Nó có hiệu quả, vài xúc tu đứt ra cùng một lúc trên người con hổ leo núi, đôi mắt trên xúc tu cũng đồng thời nát vụn ra.

Nhưng chút thương tích này rõ ràng chẳng ảnh hưởng nhiều đến lũ quái vật, thay vào đó, chúng lại càng tham lam hơn, nhanh chóng leo xuống từ trên tầng.

"Ầm!"

Tửu Quỷ trong trang phục của một học sinh cấp ba đã đáp đất trong tư thế quỳ một chân xuống, mặt đất dường như đã bị cô nện ra một cái hố.

Sau đó cô lại lập tức bật dậy, quay đầu và ... chạy!

Sau lưng cô, con quái vật giống hổ leo núi ngay lập tức bám lên mặt tầng và đuổi theo cô.

Con quái vật tinh thần to mập mang một chuỗi đầu người quấn quanh cơ thể phía sau, cũng chuyển động thân hình và tiến về phía trước.

"Còn có thể như vậy á?"

Lục Tân lúc này đã sải bước về phía trước, anh cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy động tác khoa trương của Tửu Quỷ từ xa.

Tuy nhiên, lúc này, anh cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa.

Vốn dĩ anh đang nghĩ dùng phương pháp của cha như thế nào nhưng lại không tìm được cảm giác, khi con quái vật mập mạp vừa há miệng hét lớn rồi phóng ra tia phóng xạ mạnh mẽ, trong lòng anh nhanh chóng bị một cơn giận khó thể hình dung nhấn chìm, lạnh băng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể.

Nhưng cơn tức giận này lại mang đến cho anh một cảm giác dễ chịu lạ lùng.

Thông thường cảm xúc của anh chủ yếu là bình lặng, có lúc anh cảm thấy một chút vui vẻ nhàn nhạt hoặc là tò mò.

Cảm giác tức giận là rất hiếm.

Đây cũng là lý do vừa rồi anh muốn cưỡng ép mượn năng lực của cha, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên lại nảy sinh cảm giác tức giận kia.

Trong tích tắc, nó như mở cổng xả nước, bùng ra là mất kiểm soát.

Anh thậm chí còn không biết đó là cảm xúc tức giận hay là một dạng của cảm xúc hạnh phúc.

Đôi mắt anh đột nhiên chuyển sang màu đỏ như máu, sải bước lớn về phía trước.

"Anh trai……"

Trên ống đèn ở hành lang phía trước, bóng dáng của em gái hiện ra, cô cười hi hi nhìn về phía Lục Tân.

Cô cả một đêm không xuất hiện cuối cùng cũng lộ ra bóng dáng rồi.

"Tránh ra."

Nhưng lúc này, từ trong cổ họng Lục Tân đã phát ra âm thanh, xông thẳng qua, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với em gái.

Vẻ mặt của em gái đột nhiên có chút sững sờ, ngây người nhìn Lục Tân.

Sau khi suy nghĩ về cha sẽ làm như thế nào, và nảy sinh ra một cảm giác phấn khích xong, Lục Tân cảm thấy mọi thứ xung quanh đều khác hẳn.

Đặc biệt là khi anh nhảy lên và tóm lấy con quái vật, tất cả sự chú ý của anh đều lập tức tập trung lại, anh cảm thấy như mình đang ở trong nước, chính là cảm giác như chỉ cần quơ tay là có thể vạch ra một dòng nước ở xung quanh.

"Giết hắn, giết hắn..."

Trên người con quái vật, có một cái đầu người hướng về phía sau, đúng lúc nhìn Lục Tân, đồng thời mở miệng bắt đầu kêu to.

Nhưng trước khi con quái vật kịp phản ứng, Lục Tân đã tóm lấy con quái vật.

Cảm giác sờ vào mềm mại, giống như có chút hư ảo, nhưng chắc chắn rằng có thể tóm lấy cơ thể của con quái vật này.

Lục Tân gầm lên một tiếng, và bẻ cong cánh tay của mình, trực tiếp kéo con quái vật.

Cùng với một tiếng "xoẹt", cơ thể của con quái vật bị anh xé ra một miếng.

Nó giống như thịt thật, thậm chí có thể nhìn thấy một chất dịch giống như máu rỉ ra từ vết thương.

"Có thể giết chết..."

Biểu cảm phấn khích hiện lên trên khuôn mặt Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận