Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 420: Ngàn vạn lần anh cũng không thể đi (1)

Sau khi trao đổi qua điện thoại với Hàn Băng thì cuối cùng kế hoạch nhiệm vụ nói chung xem như đã được xác định rồi, Lục Tân liền rời khỏi sảnh bảo vệ.

Sau khi đơn xin phép ra khỏi thành phố được duyệt thì Lục Tân có thể lên đường bất cứ lúc nào.

Lần này nhận nhiệm vụ cũng chỉ là vận chuyển một số văn bản mà thôi, là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, chỉ cần lúc đi thuận tay cầm theo cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng dù sao tình hình ngoài thành phố vô cùng hỗn loạn, đường sá đi lại cũng khá xa cho nên nhiệm vụ này mới được đánh giá là nhiệm vụ cấp D, công tác chuẩn bị trước không nhiều lắm.

Hơn nữa Lục Tân cũng biết đối với đơn xin phép ra khỏi thành phố của anh sẽ được bên trên phê duyệt rất nhanh.

Có lẽ ngày mai là đã có thể rời khỏi thành phố được rồi.

Trước khi ra khỏi thành phố, còn có một chuyện nữa cần phải giải quyết.

Lục Tân lái xe mô tô đi đến tầng dưới của công ty kinh doanh nơi mà anh đang làm việc, sau đó anh mang theo túi đi lên tầng trên.

Khoảnh khắc khi mà toàn bộ đồng nghiệp trong phòng làm việc nhìn thấy Lục Tân thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Là một phòng làm việc thiên về tri thức, tin tức lan truyền của bọn họ không hề tệ chút nào, đôi lúc còn phát tán tin tức vô cùng nhanh chóng.

Bọn họ đã nghe ngóng được một số tin tức là có một vụ lộn xộn vừa xảy ra trong thành phố chỉ cách đây vài ngày trước.

Mặc dù không biết chính xác tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nhưng mà bọn họ đều biết là vụ lộn xộn này đã gây ảnh hưởng đến tận cả thành phố trung tâm.

Ngay cả công ty của bọn bọ cũng bị ảnh hưởng một phần, đến bây giờ muốn liên lạc được với tổng giám đốc và phó tổng giám đốc Tiếu vẫn là một chuyện rất khó khăn.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, mấy ngày trước Lục Tân có hẹn với phó tổng giám đốc Tiếu là sẽ trở về thì hôm nay đã có mặt ở đây rồi?

Xì xào...

Rốt cuộc thì Lục Tân phải có thế lực phía sau lớn cỡ nào?

...

“Buổi trưa tốt lành...”

Lục Tân khách sáo chào hỏi những người đồng nghiệp, sau đó anh đi thẳng vào phòng làm việc của bản thân.

Sau khi ngồi xống bàn làm việc, Lục Tân im lặng suy nghĩ một chút, sau đó Lục Tân mở máy tính, xóa đi một số tệp riêng tư của anh, còn những tệp quan trọng hơn thì được sao chép vào USB, sau một lúc suy nghĩ tính toán thì Lục Tân cũng đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong lúc đó, chủ nhiệm Lưu đang vô cùng khẩn trương chờ đợi Lục Tân ở trong phòng làm việc bên cạnh.

Ban đầu anh ta không có mặt ở văn phòng, anh ta vừa đi ăn cơm với khách hàng ở bên ngoài về thì nghe mọi người nói là Lục Tân đã quay trở lại rồi.

Tin tức này không hề nhỏ chút nào cả, chủ nhiệm Lưu đang say nhẹ cũng lập tức tỉnh cả rượu.

Vốn dĩ anh ta rất muốn vào trong chào hỏi Lục Tân một chút, nhưng thấy Lục Tân vẫn luôn ngồi im lặng trong phòng làm việc không biết là đang bận rộn chuyện gì cho nên chủ nhiệm Lưu đành phải về phòng làm việc của anh ta trước, nhưng không ngờ rằng anh ta về phòng còn chưa kịp ngồi xuống bàn làm việc thì Lục Tân cũng đã gõ cửa phòng chuẩn bị bước vào rồi...

“A, tiểu Lục đã quay lại rồi, mau vào trong này ngồi xuống đi, quay lại lúc nào vậy?”

Chủ nhiệm Lưu thấy Lục Tân đến thì vội vàng chạy ra tiếp đón Lục Tân vào phòng, anh ta còn thuận tay cầm lấy chiếc cốc bên cạnh rót nước cho Lục Tân.

“Không cần làm phiền anh như vậy.”

Lục Tân vừa cười vừa ngồi xuống, sau đó anh nói với chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu, thật xin lỗi anh, tôi lại có một chút chuyện riêng.”

“Cho nên lần này tôi mới đến tìm anh...”

Chủ nhiệm Lưu nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vui mừng: “Lại phải xin nghỉ sao?”

Lục Tân từ từ lắc đầu, xong anh nói: “Không, lần này tôi đến là để xin nghỉ việc.”

“Cái gì?”

Chủ nhiệm Lưu nghe vậy thì lập tức sững người lại, hai bên má mập mạp rung tên khá rõ ràng.

Cảm giác kinh ngạc đến quá bất ngờ, từ từ biến thành hoảng sợ...

Tại sao Lục Tân lại phải xin nghỉ việc?

Trong đầu chủ nhiệm Lưu lúc này đang có rất nhiều hình ảnh đáng sợ: Rốt cuộc thì chuyến đi đến thành phố trung tâm lần này của Lục Tân và phó tổng giám đốc Tiêu để làm những chuyện gì chứ?

Đã hai ngày rồi không hề liên lạc được với tổng giám đốc và phó tổng giám đốc Tiêu rồi, hiện tại tình hình hai người họ đang như thế nào?

Bây giờ Lục Tân lại đến để xin nghỉ việc, chẳng lẽ Lục Tân cảm thấy ở đây đang ngăn cản không cho anh phát huy được bản thân sao?

Vậy cho nên trước khi Lục Tân rời khỏi thành phố bỗng dưng nổi điên lên, đem mọi người...

Nghĩ đến trường hợp như vậy, ánh mắt của chủ nhiệm Lưu bắt đầu căng thẳng, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào chiếc túi của Lục Tân.

“Anh nhìn chằm chằm vào túi của tôi làm cái gì vậy?”

Lục Tân cảm thấy hơi khó chịu trước ánh mắt của chủ nhiệm Lưu, anh cảm thấy không được tự nhiên cho nên hơi dịch người ra sau một chút, sau đó nói một cách chân thành: “Ở công ty mấy năm này, tôi cũng làm việc vô cùng... vui vẻ, vốn dĩ tôi cũng rất muốn ở lại công ty để có thể tiếp tục làm việc, nhưng mà hiện tại bây giờ tôi đang có một số chuyện, cần phải rời khỏi thành phố một khoảng thời gian, bao giờ quay lại đây cũng không thể biết trước được, cho nên chỉ có thể đến đây để xin nghỉ việc với chủ nhiệm thôi...”

Những lời này của Lục Tân rất chân thành, dù sao thì đây cũng là những lời nói thật.

Dù sao thì công ty này không giống với sở Đặc Thanh, một thời gian dài Lục Tân không có mặt ở công ty, để trống chức vị như vậy cũng không tốt cho lắm.

Hơn nữa, chủ nhiệm Lưu đã cho anh nghỉ phép lúc trước rồi, sao Lục Tân có thể nghỉ việc trong thời gian dài mà vẫn được nhận lương như vậy được chứ?

Cho nên lần này anh đến đây để xin chủ nhiệm Lưu nghỉ việc luôn.

Tất nhiên là vẫn phải tính toán lại một chút chuyện tiền lương của anh lúc trước.

“Cậu...”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Lục Tân, cơ thể của chủ nhiệm Lưu bỗng nhiên run lên, anh ta đứng dậy một cách đột ngột.

Chủ nhiệm Lưu nắm lấy hai cánh tay của Lục Tân, các cơ trên mặt của anh ta cũng run lên, chủ nhiệm Lưu nói bằng một chất giọng đầy cảm xúc và hơi run: “Cậu không được phép đi...”

“Cái gì?”

Lục Tân cảm thấy hơi sửng sốt.

“Tiểu Lục, chính xác thì lần này đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Chủ nhiệm Lưu quan tâm nhìn Lục Tân, lo lắng hỏi: “Sức khỏe của em gái cậu lại không tốt sao?”

Lục Tân kinh ngạc một lúc sau thì mới phản ứng lại được, vội vàng nói: “Không có, em gái tôi vô cùng khỏe.”

“Ồ ồ, ngồi xuống rồi hãy nói.”

Trên mặt của chủ nhiệm Lưu bỗng hiện lên vẻ trầm tư, anh ta nói một cách chậm rãi: “Vậy còn phó tổng giám đốc Tiêu... bây giờ như thế nào rồi?”

“Phó tổng giám đốc Tiêu?”

Lục Tân suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Hiện tại anh ấy đang không tốt chút nào.”

Chủ nhiệm Lưu nghe vậy thì tóc gáy cũng dựng hết cả lên, anh ta run giọng hỏi: “Bị làm sao vậy?”

Lục Tân thành thật nói: “Người mẹ kế của phó tổng giám đốc Tiêu kia hình như có chuyện gì đó không cùng ý kiến với anh ấy, cho nên... Ai dà, nói tóm lại là có chuyện gì đó nhưng giải quyết không được tốt cho nên đã bị ban ngành liên quan đưa đi rồi, chắc chắn là phó tổng giám đốc Tiêu cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này?”

Bởi vì bên phía ban ngành có quy định phải giữ bí mật cho nên không thể nói quá chi tiết được.

Nhưng chủ nhiệm Lưu chỉ nghe thấy vậy thôi mà mặt cũng đã cứng hết lại: “Vậy hai người phụ nữ bên cạnh phó tổng giám đốc Tiêu...”

“Một người được đưa vào bệnh viện...”

“Còn một người thì bị bên phía ban ngành có liên quan đưa đi..”

“Đúng là rất giống một bộ phim truyền hình ly kỳ và phức tạp, còn làm cho người xem cảm thấy đau lòng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận