Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1308: Đồ ăn đêm của hai người (2)

Cô giáo Tiểu Lộc trầm mặc.

Dường như cô có lo lắng ưu tư nào đó, vừa lo lắng hoang mang, vừa là sự không cam lòng.

Cô ấy cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, nhưng lại rơi vào khủng hoảng bởi sự yên lặng của Lục Tân, cho nên cô không biết phải mở lời như thế nào.

Nên nói cái gì nữa đây?

Lục Tân rơi vào trong sự xoắn xuýt không biết phải làm sao.

Có lẽ số Tám thực sự đã nói đúng, bản thân anh khi đó nên học hành cho giỏi, nếu không cũng không đến nỗi không thể biểu đạt ra cảm giác của bản thân.

Anh vẫn là anh thôi.

Vậy thì nên làm như thế nào để có thể, dưới tình huống như thế này mà thừa nhận những điểm bản thân đã thay đổi cho cô giáo Tiểu Lộc đây?

Có lẽ nên giao lại vấn đề cho bản thân anh của trước kia vậy.

Thời điểm đó bản thân anh không hiểu chuyện, vô cùng bộp chộp, quá cực đoan, quá dễ nổi nóng.

Thế nhưng, làm người cũng không nên quá hà khắc với bản thân của ngày xưa cũ, bản thân anh của trước kia cũng đã rất cố gắng rồi.

Bản thân anh lúc này so với bản thân anh của xưa cũ, chẳng qua chỉ nhiều hơn một chút trải nghiệm mà thôi.

“Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Suy nghĩ đến vấn đề này, Lục Tân từ từ đứng lên, trên khuôn mặt anh là sự kiên định không hề hối hận.

Anh cười với cô giáo Tiểu Lộc một tiếng, nói: “Hai ngày nữa em lại tới thăm chị.”

Cô giáo Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn vào Lục Tân, qua thật lâu sau, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhẹ gật đầu một cái.

Lục Tân giúp cô ấy cầm cái ly trong tay lên, vứt hết lá trà ở bên trong, sau đó lại rót một ly nước nóng cho cô ấy, sau đó nhấc túi rác bên cạnh bàn lên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Trong toàn bộ quá trình, cô giáo Tiểu Lộc đều trầm mặc, không hề nói chuyện, cánh tay của cô ấy lại đang phát run, sự lo lắng trong lòng cô ấy cũng giống như nước sôi, không thể ổn định một giây phút nào cả, nhiễu loạn đến suy nghĩ của cô ấy.

Khi tiếng bước chân rời đi trên hành lang của anh biến mất, cô giáo Tiểu Lộc dần xoay người, cô lăn xe lăn đến trước cửa sổ.

Cô nhìn thấy bóng người của Lục Tân đang đi qua sân của tòa nhà dạy học, trái tim cô dường như đột nhiên co rút thật mạnh…

Cô ấy dùng thanh âm khó lòng nghe rõ, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, chị cũng chỉ muốn giúp đỡ em một chút thôi…”

Trong sân, Lục Tân đi qua chỗ khu dạy học, ném túi rác trong tay đi, sau đó lên xe jeep, nhẹ nhàng hắng giọng một chút,

Thật ra anh có thể nhìn ra loại xúc động mãnh liệt muốn giúp anh làm gì đó của cô giáo Tiểu Lộc.

Thế nhưng cô ấy thực sự đã từng giúp đỡ anh rồi.

Trong một khoảng thời gian rất dài, bản thân anh cũng không phải hoàn toàn không thể nào dung nhập vào trong thế giới này.

Lúc còn đi học ở trường tiểu học Trăng Máu, anh cũng có những cảm xúc chân thật, đó là những cảm xúc mà chỉ lúc ở nơi này mới có được…

Chẳng qua là, không biết có phải là do quá gấp gáp hay là không, ngày hôm nay bản thân anh rõ ràng cảm thấy mọi thứ đang dần tốt lên.

Thế nhưng lúc đi học ở trường tiểu học Trăng Máu, cảm giác này càng ngày càng nhạt, cũng giống như ngày hôm nay lúc nói chuyện với cô giáo Tiểu Lộc vậy, anh biết cô giáo Tiểu Lộc cũng chỉ muốn an ủi anh, giúp đỡ anh, nhưng trong thực tế, cuộc nói chuyện như thế này ngược lại khiến cho anh cảm thấy không quá thoải mái…

Không thể đưa ra bất cứ điều gì, từ đầu đến cuối chìm trong bóng đêm đen…

“Ai…”

Cảm giác mệt mỏi nhàn nhạt dâng lên từ tận đáy lòng, Lục Tân từ từ chạy xe, chậm chạp lái xe về phía trước.

Nhưng sau khi đi ra không bao xa, đèn xe anh bỗng nhiên chiếu lên một bóng người đang ngồi trên lan can, cô mặc một bộ đồ đen xinh đẹp, trong tay còn cầm một túi nữa, thấy xe của Lục Tân ở đây, trên khuôn mặt cô nở nụ cười vui vẻ.

Là Oa Oa.

Tại sao cô ấy vẫn còn ở đây?

Lục Tân có chút kinh ngạc mà dừng xe lại, đẩy cửa xe bước xuống.

Thấy anh bước xuống xe, vẻ mặt của Oa Oa càng rạng rỡ hơn nữa, cô nhẹ nhàng đứng lên, giơ tay đưa túi nhựa ra trước mặt.

Bên trong là những viên gì đó màu đỏ.

Nhìn biểu cảm vui vẻ của cô, Lục Tân bỗng nhiên hiểu ra, cô đang ở nơi này chờ anh dùng bữa tối.

Anh nói không lên lời cảm xúc lúc này là gì.

Bắt đầu lên đường từ thành phố Hỏa Chủng, giữa đường ngoại trừ lúc dừng lại đổ xăng, anh dường như không dừng lại chút nào, ở trên máy bay ăn chút đồ, thời điểm gặp được số Tám, mặc dù có mời cậu ta ăn bữa cơm, nhưng bởi vì trong lòng có tâm sự, anh cũng chỉ uống hai cốc bia mà thôi, hầu như không ăn được gì, mà bữa cơm đó cũng là chuyện của tám tiếng trước rồi, cho nên bây giờ anh…

… Thực sự rất là đói.

Anh cười cười vẫy tay, để cho Oa Oa ngồi vào ghế phụ của xe jeep, sau đó chở cô đến một quảng trường ở gần đó, hai người ngồi trên ghế dài bên cạnh quảng trường, sau đó anh nhận lấy túi nhựa ở trong tay Oa Oa.

Đây đúng là thứ tốt mà…

Lục Tân suy nghĩ, lúc ấy Phát Điều Tranh đã từng nói, đây là một nguyên liệu nấu ăn quý giá.

Vừa nghĩ như thế, anh vừa mở túi nhựa ra, hơi ngẩn người, chặn lại cánh tay đang đưa tới của Oa Oa.

Dưới ánh nhìn khó hiểu của Oa Oa, Lục Tân một lần nữa thắt chặt túi nhựa lại, sau đó tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Hôi.

Dường như thời gian từ lúc anh mở túi cho đến bây giờ đã qua rất lâu rồi…

Nhưng cơ mà, hiện tại nên ăn cái gì đây…

Nhìn đến ánh mắt đáng thương của Oa Oa bên cạnh, Lục Tân không khỏi nghĩ rằng, không phải là cô bé vẫn cứ chờ mình như thế đấy chứ?

Chẳng lẽ cô cũng không ăn gì trong tám giờ vừa qua sao?

Thời điểm đang cảm thấy lo lắng, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, chỉ thấy từ trong bóng đen bên cạnh quảng trường, có một người phụ nữ mặc đồng phục, thân hình cao lớn mặt đầy khí chất đi ra. Vóc người của người này khiến cho người ta cảm thấy áp bách, mà ánh mắt người này nhìn về phía Lục Tân cũng mang lại sự đè nén rất nhiều, người này đi nhanh tới trước mặt Lục Tân và Oa Oa, sau đó đặt thứ trong tay vào trong lòng của Lục Tân, sau đó quay người rời đi.

Trước khi rời đi còn trợn mắt nhìn Lục Tân một cái.

“Chuyện này…”

Lục Tân ngơ ngác nhìn người phụ nữ này rời đi, hơi ngẩn ra, mới mở ra thì đã thấy.

Bên trong túi là những miếng bánh quy tinh xảo, từng chiếc được xếp rất đẹp đẽ cùng với hoa văn xinh xắn.

Còn lại là bánh tart trứng, thơm nồng mùi trứng.

Bên trong kẽ hở của rừng rậm xen cao tầng, có thể thấy mặt trăng đỏ thật thấp ở phía chân trời đằng Tây, đèn đường xung quanh đó mờ tối, kéo ra cái bóng thật dài của hai con người đang ngồi trên ghế đá, rất khó phân rõ.

Hai người trên ghế đã cũng không nói gì, chẳng qua chỉ yên lặng ăn đồ ăn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng răng rắc từ mảnh bánh quy bị cắn vỡ, còn có tiếng giòn tan của bánh tart.

Qua rất lâu, rất lâu sau, Lục Tân bỗng nhiên nói: “Em có hiểu anh không?”

Trong miệng Oa Oa còn đang ngậm nửa miếng bánh quy, nghiêm túc suy tư một hồi, sau đó không hề nể mặt nể mũi ai mà lắc đầu một cái.

Lục Tân cười vui vẻ: Loại cảm giác này, quá thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận