Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 813: Đáp án của họ (2)

Lục Tân dừng động tác của bàn tay lại, anh đã nhìn thấy rõ khuôn mặt gần như hoàn mỹ và đôi mắt hơi sợ hãi của cô bé.

Dù bây giờ anh đang trong trạng thái nhắm mắt, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của khuôn mặt kia, hình ảnh cô bé ở trong khoảng không gian hư vô, khuôn mặt cô bé cũng không phải là không tỳ vết, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong veo.

Bởi vì quá trong trẻo, cho nên có thể phản chiếu rất nhiều hình ảnh.

Qua cặp mắt kia, Lục Tân nhìn thấy chính mình, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy sợ hãi.

Giống như đạt đến giới hạn, ngay khi anh cảm thấy sợ hãi, thì nó đã bắt đầu lan tràn.

Mà cảm giác nóng nảy tan biến rất nhanh, qua cặp mắt kia Lục Tân thấy được rất nhiều đồ vật, cho dù là anh, hay là thứ gì khác, nó vô cùng sống động, hoạt bát, nhưng lại hèn mọn đến đáng thương, hơn nữa mang theo ảo giác rất yếu ớt, dễ vỡ tan.

Một chút phẫn nộ trong anh rít gào trong không gian hư vô, trở nên cáu kỉnh.

Sau đó dường như tính cách hung hăng chìm sâu trong bản chất của anh cứ như tìm thấy kẻ thù, xung đột với nhau.

Nhưng đối phương chỉ có bình tĩnh, điều này khiến cơn phẫn nộ không có chỗ phát tác.

Dần dà, cơn phẫn nộ này biến thành một loại cảm giác bất lực và xót xa.

“Thật là xót xa mà...”

Sự tồn tại mạnh mẽ nhất tại sao lại cần thứ đồ yếu ớt mới có thể mang đến cảm giác an toàn?”

Lục Tân hít sâu một hơi, bắt đầu khôi phục lại lý trí.

Anh trở nên bình tĩnh, im lặng suy nghĩ, quyết định tạm thời thu hồi cơn phẫn nộ của mình lại.

Vì thế, anh từ từ giơ hai bàn tay của mình lên.

Sau đó, trong bóng tối vô tận này, anh chạm lên mặt mình.

Anh có thể cảm nhận được cơ bắp trên mặt đã rơi vào trạng thái khống chế kỳ lạ.

Vì thế anh suy nghĩ một lúc, rồi hơi nhéo cơ trên khuôn mặt mình, kéo khóe môi ra hai bên, đến khi cảm thấy quá đau thì thả lỏng ra một chút, nở nụ cười lộ bốn răng, đôi mắt hơi nheo lại, phần trán phải hơi nhăn một chút mới tốt.

Anh kéo nhẹ khuôn mặt của mình, giống như một bậc thầy điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Rất nghiêm túc, cũng rất chăm chú.

Cho đến tận khi anh cảm thấy nụ cười bây giờ của mình nhất định rất phù hợp với tiêu chuẩn, thì mới nhẹ nhàng thả lỏng hai tay.

“Ôi chao...”

Lục Tân đứng như đinh đóng cột bỗng ngạc nhiên kêu lên, suýt nữa đã té lăn quay xuống mặt đất.

Hai tay anh chống trên mặt đất, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về hai hướng trái phải, anh đã không còn thấy thị trấn nhỏ nữa, xung quanh chỉ có dòng chảy phóng xạ tinh thần nhàn nhạt. Còn bên cạnh anh là một đám “người mộng du” động tác chậm chạp, có điều bây giờ họ không ở trong trạng thái mộng du, trên mặt vương đầy nước mắt, có vẻ như vừa mới khóc thảm thiết, chỉ là lúc này không còn ai khóc nữa.

Bởi vì bọn họ đều nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ, tựa như rất sợ hãi.

Anh nghĩ đến những chuyện mình mới vừa trải qua thì vội vàng xoay người sang chỗ khác, rồi nhìn thấy Oa Oa té dưới đất cách mình bốn mét, cô bé đang mở to mắt nhìn chằm chằm anh, trên bộ váy màu đen của cô bé đã lấm lem bùn đất.

Trong mắt cô bé, dường như có hơi nghi ngờ, cũng có một chút sợ hãi.

Cô bé ngơ ngác nhìn anh, qua thật lâu vẫn chưa có phản ứng.

“Ôi? Ai làm em ngã vậy…”

Lục Tân nói với giọng ngạc nhiên và có hơi do dự, anh muốn đi qua kéo cô bé dậy nhưng lại không duỗi được tay ra.

Khoảnh khắc này có hơi xấu hổ, qua một lúc lâu Oa Oa mới chớp chớp đôi mắt, từ từ bò dậy, sau đó cẩn thận xen một chút thử đến gần Lục Tân, đặt tay nhỏ của cô bé lên bàn tay Lục Tân.

Thái độ này như là thử, cho đến tận khi xác định xong, cô bé mới bất ngờ cầm bàn tay Lục Tân.

Cuối cùng cơ thể cũng can đảm hơn, dựa sát vào người anh.

Hình như trên mặt còn chút nước mắt lấm lem, cô bé hơi rũ đầu vẻ mặt có chút tủi thân.

“Ôi chao...”

Lục Tân hơi bất ngờ, đồng thời cơ thể anh căng thẳng, không tiện tỏ vẻ xa cách với sự thân thiết của cô bé.

Đột nhiên anh có vài lời muốn nói, nhưng rồi sau khi nghĩ ngợi một lúc lại nói thành: “Trên mông em có dính bùn, nếu không...”

“Tự em phủi?”

Oa Oa mở to hai mắt nhìn Lục Tân, sau đó phủi lên người mình hai cái.

Lục Tân lén thở phào, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô bé, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang xung quanh.

Vẫn còn rất nhiều việc cần làm đấy.

Bảo tàng Tai Ách đã bị phá hỏng, nhưng dường như vị Đại giáo chủ Tai Ách kia vẫn còn sống?

Nhưng ngay khi Lục Tân xoay người nhìn về cái kén sáng kia, anh lại bất ngờ phát hiện chuyện này đã không cần anh nhọc lòng.

Cho đến tận khi áp lực khiến người khác thở hổn hà hổn hển đã biến mất, Đại giáo chủ Tai Ách mới hồi thần lại.

Anh ta gào thét, tay chân cuống cuồng giống như một người bình thường đang chạy thục mạng bỏ trốn.

Đồng thời, đôi mắt anh ta không ngừng nhìn về phía hoang dã.

Có một cảm giác sợ hãi vô hình bao phủ anh ta, làm tâm thần anh ta hoảng loạn, chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này, sợ sẽ có quái vật bất ngờ xông đến.

Nhưng thực tế thì hoang dã không có bất kỳ con quái vật nào xông tới.

Nhưng cả người anh ta càng đi lại càng cảm thấy mất sức, thậm chí trong lòng còn dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc.

Sau đó, anh ta cảm giác ánh sáng trên đỉnh đầu bị thứ gì đó che phủ.

Ngẩng đầu dậy, anh ta đã nhìn thấy một con quái vật cả người chảy máu đầm đìa, chầm chậm ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta.

Đó là một cô gái có một nửa cơ thể phía trên mặt áo thun, còn nửa cơ thể phía dưới lại là cái bụng kiến thật lớn, khắp nơi trên người cô ta đều đầy thương tích, thậm chí còn lộ ra từng tảng nội tạng và xương xẩu, khuôn mặt của cô gái chỉ có hờ hững, trong ánh mắt cô ta chỉ tràn ngập thù hận.

“Cô...”

Đại giáo chủ Tai Ách hoảng sợ há miệng, liều mạng kêu gào.

Nhưng mà anh ta vừa mở miệng thì đã bị một thứ lấp kín, trong miệng Nữ Vương có một đầu lưỡi đỏ như máu thè ra.

Đây là một xúc tua tinh thần.

Chớp mắt, xúc tua tinh thần chui vào trong bụng anh ta qua cái miệng đang há to, sau đó đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận