Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1108: 37 820 000 000 (1)

Sớm biết như vậy thì đã không đi theo phó tổng giám đốc Tiêu tới đây rồi.

Lục Tân nghĩ, bản thân anh vốn dĩ là một người rất có nguyên tắc, chỉ là bởi vì sự nhiệt tình của phó tổng giám đốc Tiêu đối với việc trang trí nhà ở này, anh mới tạm thời châm chước một chút, kết quả, nhà cửa anh đã trang trí không nổi, bản thân anh lại cũng không tiện thoái thác chuyện đi đến nơi kia dự tiệc.

Bạn hỏi anh cùng với đám người nhà giàu kia ăn cái gì sao…

Giai cấp của mọi người không giống nhau, không có tiếng nói chung, nói ra những lời nói sai sót sẽ chọc cho người khác chê cười đấy.

Ôm tâm trạng lo lắng này mà đến, sự thật cũng quả nhiên xảy ra đúng như những gì mà Lục Tân đã đoán trước.

Ngoại trừ phó tổng giám đốc Tiêu ra, còn có năm sáu người khác đến nữa, đều nói là bạn bè của anh ta, thoạt nhìn qua quả thật cũng khá thân thiết, người lớn nhất cũng xấp xỉ 40 tuổi, người nhỏ nhất thoạt trông cũng chỉ vừa mới 17 đến 18 tuổi mà thôi, nhìn qua trông còn giống đứa nhóc con mới vừa tốt nghiệp trung học phổ thông vậy.

Tất cả những người này đều mặc quần áo cực kỳ tươm tất, lái những chiếc xe cũng cực kỳ tươm tất, chỉ là những người này…

Quá câu nệ.

Trong nhóm người Lục Tân chỉ quen một mình Cao Nghiêm, nhưng anh cũng chỉ gật gật đầu chào hỏi lẫn nhau một cái, sau đó thì ngồi xuống.

Sau đó trong lòng Lục Tân luôn nghĩ là phải nhìn nhiều hơn một chút để học hỏi, xem người khác làm như thế nào, vậy bản thân anh cũng sẽ làm như thế, đỡ xảy ra chuyện người khác cười chê.

Không ngờ tới, dường như nhóm người này còn khẩn trương hơn so với anh nhiều, sau khi anh ngồi xuống thì không nói lời nào, những người xung quanh cũng rơi vào trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ không một tiếng động, anh ngồi ở yên một chỗ quan sát hành động của bọn họ để mà học hỏi, nguyên đám người bọn họ lại cúi gằm đầu xuống…

Như này là trò đùa gì vậy?

Mấy người các anh đều thành thật như thế, vậy tôi phải học hỏi với ai đây?

Rõ ràng là phó tổng giám đốc Tiêu cũng cảm nhận được sự áp lực ở trong bầu không khí lúc này, anh ta vội bắt đầu chủ trì đề tài, giới thiệu với Lục Tân mấy người bạn kia, người này là cậu ấm nhà ai, người kia là người thừa kế tập đoàn nào, mỗi khi giới thiệu đến một người, Lục Tân sẽ lần lượt theo đó mà vươn tay ra bắt tay với bọn họ, hoặc là gật đầu một cái.

Những người này cũng vội vàng theo đó mà bắt tay anh, gật đầu, cũng lén đánh giá Lục Tân, trong sự kính sợ còn mang theo chút tò mò.

Không khí lúc này có chút giống với lớp bùn nhão vậy, có chút không dậy nổi sự nhiệt liệt.

Phó tổng giám đốc Tiêu cũng không có biện pháp nào, mắt thấy đồ ăn đều đã được mang lên đủ rồi, trước sau lại không có mấy người nói chuyện phiếm, đành phải ném ánh mắt hiểu ý về phía mấy người bạn của mình, hắng hắng giọng nói: “Thân phận của anh tiểu Lục, chính là bảo mật, tôi là một người rất kín miệng, có nhiều người tìm tôi hỏi thăm như vậy, tôi cũng chỉ nói cho mọi người bảy tám phần mà thôi, lần này khó khăn lắm mới có thể hẹn anh ấy ra đây, mọi người cũng biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

Một đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người đánh bạo hỏi ra một vấn đề.

“Cậu Lục, nghe nói, cậu là một vị…”

Một người thoạt trông có vẻ rất là nghiêm túc cẩn trọng trong số bọn họ, thấp giọng hỏi ra: “Một vị đại sư chuyên bắt quỷ đến từ phía Chính phủ?”

“Hửm?”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, thân thể của đối phương rõ ràng cũng run lên một chút.

“Nào có cái gì gọi là đại sư bắt quỷ chứ?”

Lục Tân nở một nụ cười cực kỳ thân thiện mà trả lời: “Trên thế giới này thực sự không có quỷ đâu, mọi người không hiểu sao?”

“Hiểu, hiểu, hiểu…”

Nhóm người này liên tục gật đầu, ra dáng vẻ bản thân là người trong nghề, nói: “Không có quỷ, chỉ là…… cái gì mà gọi là ô nhiễm đúng không?”

Nói đến chỗ này, ngược lại Lục Tân cũng không có phản đối.

Bộ phận thông quan đặc biệt có quy định, tất cả những công việc có liên quan đến ô nhiễm đặc thù, đều yêu cầu bắt buộc phải bảo mật, để tránh cho việc xảy ra khủng hoảng trong dân cư, nhưng ở dưới tình huống mà đối phương đã biết đến rồi, thực sự không có quy định nào bắt buộc phải trói bắt người ta lại tiến hành thanh trừ ô nhiễm hay là đánh tới khi người đó không dám nói nữa.

Mặt khác, Thanh Cảng đối với chuyện xử lý ô nhiễm đặc thù mà nói, mức độ bảo mật vẫn luôn được duy trì ở mức thấp thôi.

Tiêu Viễn chính là một cái ví dụ điển hình, sau khi anh ta trải qua sự kiện ô nhiễm đặc thù, vậy mà lại không bị xóa bỏ những ký ức có liên quan, thậm chí anh ta lại còn tuyên truyền ở khắp nơi khắp chốn với đám bạn bè của mình, cũng không có nhân viên ban ngành tìm tới tận cứ, có thể thấy được đây hẳn là những gì nằm trong phạm vi cho phép của Thanh Cảng.

“Chuyện này quả nhiên là sự thật…”

Nhóm người này nghe xong, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ: “Thảo nào muốn thông quan đi lại vào trong thành chính càng ngày càng khó…”

“Dù sao thì chỉ có thành chính mới có thể có được nhân viên chuyên nghiệp như thế này bảo vệ…”

Một đám người nhìn về phía lẫn nhau, ra dáng vẻ dường như đã xác định được một chuyện cực kỳ lớn lao nào đó.

Biểu cảm có sự hoảng sợ, có cẩn thận, thậm chí còn có mấy người, vậy mà lại lộ ra biểu cảm hưng phấn vô cùng.

Cũng đúng lúc này, người nhỏ tuổi nhất trong số những người đang ngồi trên bàn ở đây, hình như là một người bạn họ Mạnh, bỗng nhiên duỗi dài đầu ra, thấp giọng nói: “Anh Lục, em nói với anh cái này, thật ra dạo gần đây ở trong trường học của em có xảy ra một chuyện rất kỳ quái, nhất định là có liên quan đến loại hình ô nhiễm kia…”

“Hửm?”

Lục Tân ngay tức khắc có chút cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên 17 đến 18 tuổi kia.

Thân là một nhân viên xử lý ô nhiễm đặc thù chuyên nghiệp, đối với những chuyện như thế anh này, anh vẫn tương đối nhạy cảm.

“Ở trường học của bọn em, có một cô gái cực kỳ cực kỳ xinh đẹp ấy, cô ấy thích mặc váy màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, dáng người cực kỳ đẹp…”

Thiếu niên kia nghiêm túc kể chuyện, khi miêu tả đến dáng vẻ của cô gái kia, đôi mắt thằng nhóc dường như cũng đang phát sáng lên.

Lục Tân nhíu chặt lông mày: “Không cần miêu tả chi tiết đến như vậy, chủ yếu là nói chuyện kỳ lạ.”

“À à.”

Thiếu niên đồng ý, sau đó tiếp tục nói: “Ở trong trường học có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, bao gồm cả em nữa, anh nhìn em lớn lên đẹp trai như thế này, bình thường cũng rất có tiền tiêu, ở trong trường học không phải là một nhân vật làm nên sóng gió hay sao? Nhưng kết quả, cô ấy không nhìn trúng em, cũng không nhìn trúng tên đại ca lưu manh nhất khối, thậm chí ngay cả người học giỏi nhất lớp em, con trai của thầy chủ nhiệm bọn em mà cô ấy cũng không nhìn trúng, một lòng cô ấy chỉ biết đến học tập!”

“Anh nói xem, đây có phải xem như bị ô nhiễm rồi hay không?”

Sau khi Lục Tân trầm mặc một hồi, nhìn về phía phó tổng giám đốc Tiêu: “Hiện tại học sinh trung học phổ thông yêu đương không được coi là yêu sớm nữa sao?”

“Quả Quả em thực sự là một thằng nhóc không biết cố gắng chút nào, đợi về nhà anh sẽ nói với chị gái em, xem cô ấy có đánh chết em hay không…”

Phó tổng giám đốc Tiêu cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt, tức giận đến mức trực tiếp đứng lên, hận không thể tự mình ra tay đánh thằng nhóc kia hai phát.

“Em đã tốt nghiệp trung học phổ thông rồi…”

Thiếu niên vừa sợ hãi lại vừa không phục, thế nhưng nó ngại bị phó tổng giám đốc Tiêu mắng cho không dám lên tiếng.

Có điều lần mở miệng này của thằng nhóc, thật sự đã mở ra cái van nói của những người khác.

Có một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, nhanh chóng tiếp tục câu chuyện đang dang dở, ông ta nói:

“Quả quả còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là ô nhiễm, cái gì thì không phải là ô nhiễm…”

“Có điều hiện tại ở chỗ tôi đây thực sự có một chuyện mong muốn được cậu Lục giúp đỡ phân tích, tư vấn một chút.”

“Trước đó không lâu, tôi có mua lại một căn biệt thự, nó nằm ở phía Tây thành phố, nhưng cứ đến nửa đêm, là sẽ luôn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ ở trong phòng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận