Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 158: Chuyện năm đó (1)

Trong lúc nhất thời, Trần Tinh thành công dời đi lực chú ý.

Cô ta nhìn phần báo cáo trước mặt kia, biểu cảm trên mặt sinh ra biến hoá cực lớn.

Qua một hồi lâu, cô ta mới thấp giọng nói: "Những tài liệu này quá ít, không nói rõ được gì cả."

"Quả thực."

Giáo sư Bạch gật đầu, nói: "Thời gian quá lâu rồi, hơn nữa, dường như có nhiều thứ bị người ta tận lực che giấu nên rất khó tìm được chứng cớ gì rõ ràng, bây giờ chúng ta cũng chỉ suy đoán tất cả khả năng thôi. Có điều, nếu như cô nhi viện kia thật sự có liên quan đến phòng thí nghiệm bỏ trốn năm đó, như vậy, bây giờ ít nhất hẳn là còn có một người biết được chân tướng của chuyện này."

Trần Tinh chợt ngẩng đầu lên, nói: "Tằng Tiểu Lộc?"

Giáo sư Bạch gật đầu một cái, nói rằng: "Cho nên, nếu như bây giờ em nhất định phải xử lý công việc, vậy thầy đề nghị em đi làm chuyện này."

"Đối với chuyện "người năng lực" làm thế nào để lén chở vũ khí vào, cộng với nghĩ cách làm sao tìm hiểu được tin tức của cha con nhà họ Hứa này ở chủ thành, lão Thẩm xử lý tốt hơn em, ra tay cũng nặng hơn so với em, cho nên em không cần phải lo lắng việc này, cứ yên tâm giao cho ông ta là được rồi."

"Mà chuyện có liên quan đến cô nhi viện đây thì nhất định phải do em xử lý, đổi thành bất kỳ ai khác cũng đều chẳng khiến cho thầy yên tâm."

Trần Tinh nghe lời giáo sư Bạch nói, trầm mặc một chút, mới đáp: "Nguyên tắc, hoặc là giới hạn thấp nhất là gì?"

Giáo sư Bạch cũng giống như suy tư một lúc, sau đó mới cười nói: "Khi em bắt đầu cân nhắc đặt ra cho mình một nguyên tắc hay giới hạn thấp nhất, thường thể hiện rõ trong lòng em đang luống cuống, trái lại làm việc sẽ không chu toàn, cho nên, thầy không có ý định đặt ra nguyên tắc cho em."

"Em phải làm thế nào thì cứ làm như thế ấy!"

"Đây chính là nguyên tắc hoặc là giới hạn thấp nhất mà em nên tuân thủ!"

Trần Tinh nghiêm túc nghe, cô ta hơi trầm ngâm rồi mới gật đầu nói: "Em hiểu rồi."

Thành phố vệ tinh 2 bởi vì lần này bỗng nhiên xuất hiện hỗn loạn cỡ lớn, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng.

Nhưng khoảng cách của cô nhi viện kia cách sở cảnh vệ tương đối gần, nên cũng tránh khỏi được nạn lớn này, trong lúc xe của Trần Tinh dừng dưới cô nhi viện, thậm chí còn có mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con đọc sánh lâm râm truyền đến.

Trần Tinh xuống xe, gật đầu với chiến sĩ phòng thủ ở bên cạnh cô nhi viện, trực tiếp thuận theo cầu thang chật hẹp đi lên.

Thời gian chỉ mới có mấy ngày, mà trên vách tường của nơi này lại xuất hiện nhiều thêm mấy hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Có điều, những hình vẽ nguệch ngoạc này dường như đã được người nào đó sửa lại, vốn chỉ được bôi xiêu xiêu vẹo vẹo, bây giờ lại trở thành những hình vẽ đáng yêu.

Trần Tinh cũng am hiểu vẽ vời, cho nên đương nhiên cô ta cũng có mắt nhìn riêng.

Có thể thấy, người sửa lại những hình vẽ nguệch ngoạc này, hẳn là một người rất ôn nhu.

Trong lòng cô ta ngập tràn tò mò với người viện trưởng nhỏ có sức ảnh hưởng rất nặng bên trong hồ sơ của vị đơn binh này.

Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy có chút may mắn vì quyết định hạ lệnh dời người cô nhi viện đến đây để bảo vệ của mình lúc trước.

Mặc dù lúc ấy suy nghĩ của cô ta chỉ là có thể khiến cho đơn binh không có nỗi lo sau này, an tâm phối hợp với công việc loại bỏ nguồn ô nhiễm ẩn tàng ở thành phố vệ tinh, nhưng sau khi liên hệ tất cả mọi việc trước sau với nhau, cô ta ý thức được quyết định của mình trong vô hình đã giúp được rất lớn."

Nếu như lúc trước không dời cô nhi viện đến đây, rất có thể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao, lời nói của giáo sư Bạch cũng đã xác nhận, đoàn kỵ sĩ từ ngoài thành phố kia đến đây là vì biết được sự tồn tại của cô nhi viện.

Lúc đi đến chỗ lầu ba, cô ta chỉ thấy có một ông bác mặc đồng phục bảo vệ màu xanh lam nhạt ngồi ở trên ghế ở khúc quanh cầu thang, đang cầm trong tay tờ báo để xem, nhìn thấy Trần Tinh đi tới, bèn lộ ra đôi mắt phía sau cặp kính lão để nhìn cô ta.

Trần Tinh đang mặc thường phục, nhưng dáng người của cô ta cao gầy nhỏ nhắn, âu phục hưu nhàn được cắt xén vừa người, tóc ngắn, mang theo một loại khí chất sắc bén.

Rõ ràng là dáng vẻ của cô trông không giống như người nên xuất hiện ở đây.

"Tôi là người của sở cảnh vệ, đến tìm viện trưởng Tằng."

Trần Tinh biết, người này là bảo vệ cổng của cô nhi viện, khi cô nhi viện dời đến đây thì ông ta cũng đi theo đến đây, chỉ là, mặc dù nơi này tốt hơn trường tiểu học Trăng Máu một chút, nhưng lại không còn trạm bảo vệ của ông ta, nên chỉ có thể ở tại khúc quanh cầu thang để quan sát.

Bác bảo vệ nhìn Trần Tinh một cái, nhân tiện nói: "Vẫn chưa tan học đâu, chờ chút đi."

Trần Tinh cũng nhìn ông bác một cái, trả lời: "Được."

Sau đó cả hai người chẳng ai nói gì, một người tiếp tục đọc báo, một người lẳng lặng chờ ở đầu cầu thang.

Đợi mười mấy phút, sau đó cô ta nghe được tiếng phía trẻ con bên trên, trong nháy mắt trở thành tiếng cười nói huyên náo.

Trần Tinh giẫm lên bậc thang, đi vào vị trí lầu bốn, chỉ thấy một cô gái trên đầu gối đặt một chồng sách giáo khoa, giữa đám trẻ con chen chúc, chậm rãi lăn xe lăn ra, xem ra cô ấy cũng không chênh lệch Lục Tân bao nhiêu tuổi. Cô gái tết tóc đuôi ngựa, dáng vẻ vô cùng thanh thuần, là loại cảm giác khiến cho người ta nhìn liền đã cảm thấy rất điềm đạm nho nhã, cũng dễ khiến cho người ta tin tưởng, so với ảnh chụp càng khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu hơn một chút.

Trần Tinh trên mặt tươi cười, nhẹ nhàng đón tiếp: "Xin chào, tôi tên là Trần Tinh, là đồng nghiệp của Lục Tân."

"Đồng nghiệp?"

Cô Tiểu Lộc có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ vóc dáng cao khoảng 1 mét 75, lại còn mang thêm giày cao gót, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt một chút, mới thốt ra rằng: "Cô chính là người phát rất nhiều tiền cho cậu ấy sao?"

Trần Tinh không ngờ tới sự chú ý của cô ấy lại nằm ở đó, bèn cười khẽ một tiếng, nói: "Công việc mà anh ấy làm xứng đáng nhận được phần thù lao đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận