Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1520: Ý thức duy nhất (2)

Lòng bàn tay cô ta đột nhiên buông xuống, đôi mắt đỏ như máu kinh ngạc nhìn Lục Tân.

Vừa rồi cô ta đã tìm hiểu sơ lược về lực lượng tinh thần của Lục Tân, làm như vậy, cô ta đã hiểu ra rất nhiều điều.

Bây giờ so sánh lại, cô ta càng hiểu rõ ngọn nguồn sự thật hơn.

Bởi vì hiểu về những chuyện khác, trái lại khiến cho cô ta phản ứng nhanh hơn Lục Tân, người đã tiếp nhận thông tin để lại trong quá khứ.

Một mặt nghĩ thông suốt, mặt khác cũng hiểu ra sau đó, trên mặt dần lộ ra vẻ sợ hãi.

"Không phải chứ..."

Cô ta đột nhiên ngây người nhìn Lục Tân: "Chẳng lẽ là ý thức duy nhất?"

"Không hay..."

Cô ta đột nhiên hét lớn, vẻ mặt trở nên vô cùng lo lắng: "Trong những thông tin đó có ý thức duy nhất..."

"Anh nhất định phải rời khỏi..."

"Tất cả các thành viên của đoàn điều tra nghe đây, mục tiêu nhiệm vụ thay đổi: Không tiếc mọi thứ, hộ tống đơn binh rời khỏi..."

"Ý thức duy nhất?"

Trái lại là một người trong cuộc, Lục Tân nghe vào dường như hiểu nhưng không hiểu.

Bởi vì anh nhận được nhiều thông tin hơn Tiến sĩ An, nhưng phản ứng ngược lại không nhanh bằng cô ta.

Trong chốc lát chỉ cảm thấy đầu có hơi loạn: "Tại sao phải hộ tống tôi rời đi?"

Nhưng anh chưa kịp hiểu ra thì Tiến sĩ An đã run giọng hét lên: "Bị cả nhà anh hại thảm rồi..."

"Ai dà..."

Cũng chính vào lúc này, khi Tiến sĩ An hét lên bốn chữ "ý thức duy nhất", dưới lòng đất của di tích viện nghiên cứu, dường như cực sâu dưới lòng đất, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài trầm lắng, xuất hiện rõ nét lạ lùng trong tai mọi người.

Hình như là một tồn tại nào đó lưu lại trong viện nghiên cứu này, bởi vì đã thành công truyền tải thông tin, nên phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Mà cùng với tiếng thở dài này, trong viện nghiên cứu, một loại lực lượng tinh thần rất khó phát giác bởi vì tầng thứ quá cao, cũng chính là lực lượng tinh thần vừa mới kết nối Lục Tân với thông tin quá khứ, lúc này bắt đầu chậm rãi lui đi như thủy triều.

Lúc họ vừa mới bị lực lượng tinh thần này vây quanh, không thể phát giác rõ ràng, nhưng giờ khắc này, ngược lại đã cảm nhận được rõ ràng.

Cảm giác của Lục Tân đặc biệt rõ ràng, thậm chí anh còn cảm nhận được cảm giác quen thuộc của mình đối với viện nghiên cứu này đang nhanh chóng biến mất.

Di tích viện nghiên cứu khổng lồ này đang trở nên xa lạ.

Đồng thời cũng vào giờ khắc này, xung quanh viện nghiên cứu, khu rừng rậm ở phía bắc dãy núi Trầm Miên vốn đã bị lực lượng của Lục Tân khuất phục, cây cối vì thế trở nên ngoan ngoãn lạ thường, bỗng nhiên bị gió vô hình thổi lay động, đung đưa lắc lư, âm u quỷ dị.

"Hu hu hu..."

Tiếng khóc sắc bén vang lên, tiếng nói như trẻ con bay bổng trong khu rừng: "Cô dâu..."

"Cô dâu là của ta..."

"Ý thức duy nhất, cũng là... cũng là của ta..."

"Xào xào xào..."

Trong một thung lũng âm u khác.

Người của bộ tộc lưu lạc trên núi cao đều quỳ xuống đất, cúi lạy Phật đà to lớn đang ngự trên ngọn núi sâu trong thung lũng phía trước.

Phật đà dựa lưng vào vách núi, trông giống như được tạc trực tiếp từ đá trên vách núi.

Chỉ kỳ lạ là Phật đà này không có đầu.

Phía trên cổ của nó trống không, đầu bị ném cách đó không xa.

Nhưng vào lúc này, người của bộ lạc lưu lạc đột nhiên nghe thấy tiếng tim đập rõ rệt.

Bọn họ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhịp tim lại phát ra từ lồng ngực của Phật đà không đầu.

Buồn tẻ một cách bất thường, từng tiếng một, nghe như tiếng trống.

Khoảnh khắc tiếp theo, Phật đà đột nhiên chậm rãi đứng dậy, bẻ gãy phần nơi kết nối giữa mình với tảng đá, từ từ đứng dậy.

Nó ôm cái đầu của mình ở bên cạnh lên và bước những bước vụng về về hướng viện nghiên cứu.

Ở đâu đó được bao bọc bởi hàng rào thép gai xung quanh, có một người đang xách một xô thịt tươi, ngồi xổm bên mép hố.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn về phía viện nghiên cứu, lẳng lặng ném tàn thuốc xuống đất, sau đó xách chiếc xô nhựa màu đỏ bên cạnh ném mạnh vào hố sâu, ngay tức khắc, trong hố sâu tối tăm, vang lên tiếng gào thét tranh giành như hổ đối.

Sau đó người này đứng dậy, đi tới trước một công tắc tổng, kéo mạnh công tắc.

"Tít tít tít..."

Tiếng chuông báo động đỏ vang lên, một cánh cổng trong hố sâu từ từ mở ra kèm theo tiếng động nặng nề.

Những thứ bên trong ngơ ngác, một lát sau chen chúc xông ra ngoài.

"Bầu gánh, đó là cái gì?"

Ở bên kia sườn núi, các thành viên đoàn xiếc cưỡi trên lưng voi lắc lư tiến về mục tiêu của mình.

Nữ ca sĩ xinh đẹp hai đầu trên lưng voi phát giác ra điều gì đó, hai đầu quay sang các góc độ khác nhau, sau đó đồng thời lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi người chủ trì, cũng tức là diễn viên hề trong rạp xiếc ở bên cạnh.

"Đó là, lực lượng ảo tưởng chung cực..."

Người chủ trì, hoặc trưởng đoàn xiếc, cũng hơi quay lại, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

"Ý thức duy nhất đã thức tỉnh."

"Những bí mật ban đầu bắt đầu nổi lên mặt nước, kế hoạch cuối cùng cũng vì thế mà bắt đầu..."

Lưu ý: Ý thức "duy nhất" ở đây không phải là lỗi đánh máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận