Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 516: Đứa bé (1)

Cha vốn phẫn nộ cuối cùng cũng bắt được người, giống hệt như chó hoang cực đói bắt được con mồi vậy... Vạch đoạn này... Hung hăng mạnh mẽ cuốn lấy người đàn ông mặc âu phục kia, bỏ qua cả những dao động tinh thần phát ra trên người hắn, một tia quấn quanh lên. Nơi cái bóng vây quanh, truyền ra tiếng máu thịt bị xé rách, tiếng xương cốt bị bẻ gãy nhỏ, và cài tiếng xào xạc của các bộ phần kỳ quái khác.

Đó hẳn là tiếng của lưỡi đao sắc bén cắt đứt sợi cơ thịt và gân rồi!

"A..."

Một tiếng hét nặng nề đau đớn không cách nào hình dung được truyền từ trên thân của người đàn ông mặc âu phục đến.

Trong nháy mắt, con mắt ở trên mặt hắn hiện đầy tơ máu, đó là một loại cảm giác hoảng sợ và thống khổ đến cực độ.

Lúc này, Lục Tân đã hoàn toàn hồi phục khỏi trạng thái bị ảnh hưởng kia, anh đang nhìn sang xung quanh, những ánh mắt bao quanh mình trước đó cũng đã biến mất, cho tới bây giờ, anh cũng không biết những con mắt kia là chân thật hay là ảo giác nữa.

Thậm chí, ở sâu trong lòng anh vẫn còn mơ hồ lưu lại ảnh hưởng lúc nãy.

Ví dụ như nói, bây giờ anh rất vui lòng cam tâm tình nguyện từ bỏ chống cự, đồng thời trả phần văn kiện kia lại cho bọn chúng.

Sở dĩ, anh không làm như vậy, là bởi vì cha đã hoàn toàn cướp được quyền chủ động.

Dưới sự bao khỏa của cái bóng, âu phục trên thân của người đàn ông bị xé rách, lộ ra thân thể của hắn.

Chính thân thể của bản thân hắn cũng đỏ như máu, giống hệt với màu của con quái vật hình đầu mà Lục Tân trông thấy, giống như là máu thịt sau lớp da bị bóc đi vậy, có thể nhìn thấy, ở vị trí ngay bụng của hắn có một cái miệng, nó đang ngoác rộng ra, khoảng 20 xăng-ti-mét.

Lời mới được nói ra từ chính cái miệng này.

Lúc này, nó đang phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ, vô cùng êm tai.

Nhưng lúc cái bóng bao phủ cái miệng này, tiếng kêu của hắn cũng nhanh chóng biến mất.

Cuối cùng, trước khi bị cái bóng nuốt chửng hoàn toàn, hắn chỉ tới kịp thốt lên câu nói cuối cùng: "Bé con, cứu ta..."

"Oa..."

Một tiếng khóc nỉ non chói tai vang lên trong sân của cái khách sạn vắng vẻ này.

"Hả?"

Lục Tân đang vui tươi hớn hở nhìn cha với tên kia giao lưu đột nhiên trở nên cảnh giác, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Đến ngay cả anh cũng không hề phát hiện, hoá ra, trong cái sân này vẫn còn một con quái vật thứ ba.

Loại tiếng khóc nỉ non kia giống hệt như tiếng khóc của một đứa trẻ, nhưng lại cực kỳ vang dội, tương tự cũng cực kì đột ngột.

Trong nháy mắt nó vang lên, Lục Tân cũng cảm thấy màng nhĩ của mình bị chấn động, trong lòng anh đã tuôn ra một cảm giác buồn nôn không cách nào hình dung được, khiến cho mắt anh lại bắt đầu xuất hiện những cái bóng chồng đáng ghét. Có một áp lực vô cùng lớn kéo đến cơ thể anh, giống như là máu đang va đập vào mạch máu và đại não vậy.

Anh cảm thấy choáng váng nặng nề, gần như sắp té ngã xuống đất vậy.

Cùng lúc đó, thân thể của người đàn ông đã bị cái bóng bao khỏa cũng bị xé rách nửa người bỗng nhiên thẳng tắp, thân thể của hắn đã bị xé rách phần lớn máu thịt và phần lớn xương cốt, trong chớp mắt lại hồi phục như cũ, có một mầm thịt mới mọc ra, khiến cho thân thể hắn khôi phục lại như ban đầu, mà khuynh hướng những máu thịt này phát triển vẫn còn chưa kết thúc, vẫn liên tục sinh trưởng.

Trong nháy mắt, thân thể của hắn cũng biến thành một mảng thịt đáng sợ, không ngừng bành trướng.

"Ông !"

Cục thịt máu me va chạm với cái bóng, sóng xung kích lớn mạnh lấy người đàn ông trung niên kia làm trung tâm, đột nhiên khuếch tán ra xung quanh. Trên mặt đất, phủ kín một lớp đá vụn thật dày, bắn mạnh tàn nhẫn khắp xung quanh hệt như những viên đạn. Trong nháy mắt, cửa kính trên một loạt xe tải lớn đậu ở bên ngoài cách đó mười mét đều xuất hiện chi chít những vết rách như hình mạng nhện, thân xe to lớn bị sóng xung kích lay động không thôi, lạch cạch rung động.

Toàn bộ thuỷ tinh trong căn phòng giường lớn sau lưng Lục Tân đều vỡ nát, cửa phòng bị cứ bị dập ra đóng vào, tạo thành những vết nứt lớn.

Suýt nữa, Lục Tân cũng đã té ngã, anh chợt híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh nhìn thấy trong thoáng chốc cục thịt kia nở lớn ra, trong thời gian ngắn cái bóng cũng bị căng ra, sau đó lại co chặt vào.

Nhưng muốn cái bóng cắn nuốt những miếng thịt căng phồng lên kia cũng phải cần thời gian, trong thời gian rất ngắn thế này, người đàn ông mặc âu phục đã vô cùng đau khổ tách ra phía ngoài, cuối cùng trong chớp mắt cái bóng này nuốt chửng những cục máu thịt còn thừa ra, nó đã thoát ly khỏi máu thịt.

Không còn âu phục, thân thể rách rưới của hắn nhanh chóng chui vào trong bóng đen.

Cùng với tiếng khóc đột ngột của đứa trẻ kia phút chốc biến mất bặt vô âm tính, chỉ để bắt được lại một ánh mắt hoảng sợ.

Cả cái sân nhỏ liền trở nên im lặng.

Chỉ còn lại mùi máu nồng nặc thối rữa lẳng lặng bay ra, tràn khắp xoang mũi của người ta.

"Tiếng khóc đó là gì vậy chứ?"

Lục Tân cau mày, chậm rãi đứng thẳng dậy rồi từ từ hỏi.

Hoá ra, ngoài con quái vật thích chơi trốn tìm và người đàn ông mặc âu phục này ra, vẫn còn có một con quái vật vẫn âm thầm ẩn náu.

Hơn nữa, sức mạnh của con quái vật thứ ba này lại còn mạnh đến thế nữa.

Trong tiếng khóc nỉ non kia, dường như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ cổ quái, ở mức độ nào đó, trong lúc tiếng khóc này trực tiếp đối kháng trong lúc ngắn ngủi để chống lại sức mạnh của cha, và cởi được sự trói buộc của ông, cướp đi người đàn ông mặc âu phục đã chết một nửa kia.

Nếu đã như vậy, vì sao nó lại không ra tay ngay từ đầu chứ?

Nếu như từ lúc bắt đầu, nó đã bắt tay với hai con quái vật kia thì e rằng, cho dù là mình...

... Thì cũng phải gặp một chút phiền phức nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận