Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 704: Một cơ hội tốt để học tập (3)

“Đã chơi đủ chưa vậy?”

Khi Lục Tân cảm thấy đau đớn vô hạn không thể tả được mà gần như gục ngã thì những bông “đóa hoa chết chóc” trong khu rừng chết chóc xung quanh cũng đã sắp cạn kiệt rồi.

Sau đó những cánh hoa nhỏ xíu từ sâu trong rừng lại bắt đầu tràn ra, tựa như những sợi dây leo màu trắng, gần như bao phủ toàn bộ bầu trời, những sợi dây leo có hình dáng thon dài vô tận cùng với những cái miệng đầy tiếng kêu.

Nhưng mà chính lúc này, thân thể của Lục Tân gần như đã khó có thể chống đỡ được nữa rồi.

Dù rất đau nhưng anh vẫn cố gắng hết sức, phối hợp với em gái và miễn cưỡng cũng né tránh được.

Nhưng đột nhiên, anh lại cảm thấy một loại đau đớn mới.

Đôi mắt anh bỗng dưng cụp xuống.

Anh cảm thấy được một loại cảm giác đau đớn khó tả đang lăn từ bụng dưới xuống như thủy triều.

Nó chất đống ở đó, hơn nữa nó cứ phồng lên, kéo dài cả người ra như một cái đĩa mài.

Đầu đau như búa bổ, tê mỏi chân tay.

Lục Tân đang nghĩ xem nỗi đau này là như thế nào, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm.

Khi đến thời điểm này, anh thậm chí còn muốn từ bỏ, cho dù kết quả như thế nào cũng được, vì loại đau đớn này không thể chịu đựng nổi ...

“Lại làm sao vậy chứ?”

Ánh mắt của cha anh có chút thẳng thừng, ông tức giận nhìn Lục Tân: “Đã lâu như vậy rồi mà còn chưa quen sao?”

Em gái anh ở bên cạnh đang ra sức dắt theo Lục Tân cũng quay đầu lại nhìn anh, sau đó nói: “Hình như lại có nỗi đau mới ...”

Cha anh nói: “Loại đau đớn gì, có vẻ hình như còn nghiêm trọng hơn vừa rồi?”

Em gái anh cau mày nhìn Lục Tân, trông em gái anh có vẻ hơi buồn rầu, nhưng cô lại không thể nghĩ ra nó là gì.

Mẹ anh cũng đang nhìn chằm chằm vào anh, bà nhìn dáng vẻ đau khổ của anh, từ từ, chậm rãi, hai mắt của bà mở to hơn.

Đột nhiên đúng lúc này, bà che miệng và cười, như thể rất hạnh phúc, vui vẻ.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chủ yếu là mẹ không nghĩ rằng, loại năng lực này khá kỳ quái như vậy ...”

Em gái anh và cha anh, bao gồm cả người đã bị hành hạ bởi đau đớn vào lúc này là Lục Tân nữa, tất cả đều phẫn nộ nhìn sang phía bà.

Mấy người họ đều không hiểu rõ lắm, chính xác thì nỗi đau này là gì?

Cùng lúc đó, vô số bông “đóa hoa chết chóc” xung quanh rốt cục cũng tụ tập lại quanh người Lục Tân, từng cái từng cái một xếp bên cạnh nhau, những chiếc xúc tu mảnh mai phía trên bắt đầu chậm rãi vươn ra, từng cái từng cái tinh thần thể nhàn nhạt bắt đầu mở miệng ra.

“A ...”

Bọn họ đột nhiên nhận thấy có rất nhiều tiếng hét thảm thiết truyền đến, từ bốn phương tám hướng, tất cả đều hướng về phía Lục Tân.

Trong tích tắc, cứ như là có vô số kim thép đâm vào tâm trí anh vậy.

Vào lúc này, nỗi đau của Lục Tín đã lên tới mức độ cực mạnh trong lịch sử....

“Chao ôi ...”

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng thở dài vang lên, động tác của mẹ anh nhẹ nhàng xuất hiện ra ở phía trước người Lục Tân.

Những cánh hoa nhàn nhạt đang từ trên trời rơi xuống đều bị bà chặn lại hết.

Rõ ràng dáng người của bà là dáng người thuộc loại mảnh mai nhỏ nhắn, nhưng khi mà bà đứng ở nơi đó, xung quanh đó đều không hề có một chút lực lượng tinh thần nào có thể xâm nhập trong phạm vi một mét quanh người Lục Tân, ánh sáng phản xạ đến xung quanh dường như cũng dịu đi rất nhiều.

Cũng chính vào lúc này, tất cả cảm giác đau đớn trên người Lục Tân cũng lập tức biến mất.

Nỗi đau đến quá đột ngột và cũng biến mất quá nhanh, thậm chí điều đó còn khiến cho Lục Tân cảm thấy nỗi đau vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Hừ…”

Lục Tân thở ra một hơi dài nhất từ trước đến nay, sau đó ngẩng đầu lên một cách mạnh mẽ, nhưng mà trong lòng vẫn sợ hãi, hỏi: “Đây là loại năng lực gì vậy?”

“Có rất nhiều chuyện có thể mang đến tai họa và nỗi đau cho con người.”

Mẹ anh mỉm cười rồi nói: “Ví dụ như những điều viển vông không có thật vậy, những cơn đau đột ngột, những cảm xúc không thể kiểm soát và những lời nguyền rủa đến từ bóng tối, về phần những gì con cảm thấy...” Bà dừng lại và nhẹ nhàng nói, “Đó chỉ là những gì người bình thường thường xuyên cảm thấy thôi.”

“Đau ốm sao?”

Lục Tân đột nhiên hiểu ra: “Đây là năng lực có thể làm cho người ta cảm nhận được đau đớn sao?”

Mẹ anh nhẹ nhàng gật đầu, cười cười, khen anh: “Đầu óc bây giờ của con so với trước kia minh mẫn hơn nhiều.”

“Vậy thì cái này...”

Lục Tân cố hết sức không để lộ ra nó, nhưng vẫn hơi giận dỗi than nhẹ một tiếng: “Giá như vừa rồi mẹ giúp con ...”

Nếu như mẹ giúp con, trận chiến có lẽ đã được giải quyết xong rồi phải không?

“Ầm ầm…”

Mẹ anh mở to mắt ra nhìn anh nói: “Con lớn như vậy rồi, mà còn muốn mẹ gánh đau cho con nữa à?”

“Hơn nữa, loại cảm giác này đối với con mà nói thì không phải là chơi rất vui sao?”

Lục Tân nghe vậy thì không biết nên nói gì nữa, hiển nhiên là lời cuối cùng của mẹ không phải như vậy.

Nhưng những gì mà mẹ anh nói thì đúng là không thể bác bỏ được.

Đồng thời anh cũng băn khoăn không biết có phải vì vừa rồi anh lỡ mắng mẹ nên bà mới nhân cơ hội này để trả thù anh hay không?

Vừa rồi anh nghĩ rằng bà ấy không bị ảnh hưởng bởi thể loại âm nhạc đó, nhưng bây giờ anh thấy, hình như bà cũng bị ảnh hưởng, phải không nhỉ?

... Không đúng, bà thực sự không có bị ảnh hưởng, bà vốn dĩ đã có tính tình như vậy rồi!

....

“Thực ra, con không cần phải vội vàng chạy trốn như vậy.”

Khi Lục Tân đang vô cùng ai oán, mẹ anh bỗng cười: “Đây không phải là cơ hội tốt để cho con tìm hiểu chính mình sao?”

“Lần họp gia đình trước đây, chính con đã đồng ý với cả nhà chúng ta rồi mà ...”

Lục Tân hơi sững sờ, và anh cũng hiểu được ý của mẹ mình rồi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cùng lúc đó, bên trong khu rừng chết chóc đó, có một ông lão tóc xanh và một người phụ nữ tóc đỏ đang chuẩn bị sử dụng năng lực của mình để quét sạch Lục Tân, nhưng đột nhiên bọn họ phát hiện ra vị trí của nhà máy dường như đang có một sự thay đổi mà họ không ngờ tới.

Các đòn tấn công của họ đều có căn cứ vững chắc, nhưng đột nhiên, mọi chuyển động ở bên dưới đều bị biến mất.

“Anh ta đã ngất đi vì đau sao?”

Người phụ nữ tóc đỏ đổ mồ hôi lạnh, lo lắng nói: “Hay là, anh ta có khả năng ẩn giấu gì đó?”

“Bất kể như thế nào đi nữa, anh ta nhất định phải bị giết!”

Thần sắc của ông lão tóc xanh có vẻ rất âm trầm, ông lão nghiến răng nghiến lợi: “Những kế hoạch khác đang tiến hành rất thuận lợi.”

“Chúng ta không được gặp bất cứ rắc rối gì ở nơi đây hết.”

Trong tiếng gào thét của anh, bất kể là đau đớn hay yếu đuối, cũng càng ngày càng có nhiều đóa “đóa hoa chết chóc” bay tán loạn trong không khí.

Giữa những đống hoa lá rậm rạp, Lục Tân không cam lòng lấy ra thiết bị truyền tin.

“Hiện tại nhất định phải bắt đầu học tập sao?”

Ôm hy vọng cuối cùng, anh nhìn mẹ và nói: “Đây có vẻ như không phải là thời điểm tốt để học tập đâu.”

“Vậy thì con đã sai lầm rồi.”

Mẹ anh tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Thái độ học tập phải đúng mực!”

“Bất kể là lúc nào, đó cũng là một thời gian tốt để học tập.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận