Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1470: Thời khắc sợ hãi quay lại (1)

Ha ha ha ha ha ha...

Dường như tiếng cười điên cuồng của cha vang vọng tới từng ngóc ngách của bóng tối.

Bên trong tiếng cười kia có sự kích động, có sự điên cuồng, còn có cả sự thoải mái dễ chịu khi cuối cùng cũng về tới nhà, được chui vào ổ chăn.

Đến ngay cả nội tâm của Lục Tân cũng nhận được sự chấn động cực lớn.

Hắn nhìn cha đeo mặt nạ màu đen kia trên mặt, sức mạnh tinh thần chợt ùn ùn kéo tới, cơ thể càng ngày càng trở nên chân thực.

Trong nội tâm lại thoáng sinh ra một loại cảm giác hưng phấn không kiềm chế được.

Ầm ầm...

Một cảm giác run rẩy vượt ra khỏi khống chế của tất cả mọi người, trong nháy mắt lấy giáo đường nho nhỏ này làm trung tâm khuếch tán ra.

Sương mù âm u trong không khí của tiểu trấn chợt tản đi, giữa đất trời như sáng lên mấy phần.

Nhưng bỗng nhiên, màn đêm càng vắng lặng hơn lại ập xuống, đến cả ánh đèn đường cũng có vẻ khiếp sợ đầy bất lực.

Bên trong tiểu trấn, đằng sau mỗi một khung cửa sổ, các cư dân với đủ loại hành động sinh hoạt đều khựng lại trong nháy mắt, giống như đông cứng.

Hồng Nguyệt trên bầu trời bỗng nhiên trở nên trong sáng lạ thường, chiếu sáng rõ ràng.

"Vù vù vù..."

Tại vực sâu thế giới, đám người ẩn nấp trở nên hơi tê dại bởi vì đã trải qua quá nhiều sợ hãi, đột nhiên bị sự điên cuồng bất chợt xuất hiện này kinh động một lần nữa. Nhìn một vùng tăm tối phía trước kia đang bị sức mạnh vô hình va chạm, bóp méo thành đủ các hình dạng.

Cảm nhận được tiếng cười vô tận vang vọng từ trong bóng tối, dường như nhìn thấy sự sợ hãi mà xưa nay chưa từng có đang chậm rãi mở to mắt.

Bọn chúng dọa từng người vừa ngã xuống đất, hai tay chỉ lên trời.

Động tác cũng đông cứng lại, rất lâu sau mới có thể nhẹ nhàng cử động một cái, run rẩy như chạm phải điện.

Sự thay đổi đó còn xuất hiện ở rất nhiều nơi khác trên thế giới này.

Có cả điện đường bên trong thần điện cao lớn mà trống trải, giáo chủ mặc áo bái tế bên ngoài màu đen bên trong màu đỏ, và một đám giáo sĩ nâng quả cầu màu ngà sữa trong tay, đang cùng cúi người, quỳ trong đại điện, thành kính dập đầu bái lạy về phía tủ thủy tinh ở vị trí cao nhất.

Nhưng đột nhiên có một cảm giác sợ hãi chấn động linh hồn trào dâng nơi đáy lòng trong nháy mắt.

Động tác cúi người lễ bái của bọn họ trở nên lộn xộn, có không ít người bất chợt thẳng người, vẻ sợ hãi bao trùm lấy cả khuôn mặt.

Giáo chủ ở trí cao nhất là người cuối cùng đứng dậy, nhưng sự sợ hãi trong mắt hắn lại chất chứa nhiều nhất.

Bởi vì hắn cảm nhận sự sợ hãi sâu nhất.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, chỉ thấy dường như bên trong tủ thủy tinh to lớn kia có bóng ma đang run rẩy.

Tách tách...

Mắt trần có thể thấy vết nứt xuất hiện ở mặt ngoài tủ thủy tinh.

Bất chợt có tiếng cười sắc nhọn tràn đầy trào phúng vang lên, quanh quẩn ở trong đại điện:

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười không ngừng xuất hiện, chồng lên nhau thành từng lớp, cười đến mức không thở nổi, cười như sắp mất khống chế.

Trung Tâm Thành, viện nghiên cứu nguyệt thực.

Phần lớn người đều không cảm nhận được gì, chỉ bất thình lình rùng mình một cái.

Chỉ có một bộ phận nghiên cứu viên đặc biệt, chợt thấy, quái vật tinh thần rải rác xung quanh chủ thành số hai cũng bỗng nhiên bắt đầu run lên từng hồi, cuộn thành một đám. Bọn họ lập tức nhanh chóng báo tin tức này cho viện trưởng. Nhưng viện trưởng cũng không giải thích hay trấn an bọn họ, mà hắn chỉ yên lặng đi tới tầng cao nhất của viện nghiên cứu, đứng trước một gian phòng đo lường rộng lớn.

Hắn nhìn thấy, ở giữa phòng đo lường, bộ dụng cụ đo lường dùng để kiểm tra sức mạnh cấp bậc cao nhất đã sắp phủ tro bụi, trong suốt ba mươi năm qua, đây là lần thứ hai xuất hiện một chút chấn động, mặc dù không lớn, nhưng một chút xíu đường cong này cũng công khai nói lên rằng tận thế đã bắt đầu đếm ngược.

Hỏa Chủng Thành, số hai co ro ngủ dưới gầm cầu, chợt bừng tỉnh từ trong mộng.

Hắn mê mang nhìn về phía trên bầu trời, sau đó lại cuộn mình thành cơ thể gầy yếu, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Vào thời khắc nửa ngủ nửa tỉnh, khóe miệng của hắn nở một nụ cười an ủi:

"Số chín..."

"Mặc dù không biết ngươi đang làm gì, nhưng ta sẽ ủng hộ ngươi..."

Ở phương tây xa xôi, có một nữ nhân mặc áo đen đầy ưu nhã, lẳng lặng đứng trước tấm gương toàn thân cao lớn.

Nhìn hình bóng mơ hồ của bản thân trong gương, những giọt nước mắt từ từ chảy trên gương mặt bà ta.

"Cô cô, cô cô..."

Bỗng nhiên tiếng khóc sắc nhọn vang lên từ dưới lầu, giống như một đứa bé điên cuồng gào thét.

Lúc tiếng kêu của hắn vang lên, toàn bộ cung điện màu xám cũng bắt đầu chấn động không ngừng.

Dây thường xuân màu đen sinh trưởng rất nhanh, leo đầy xung quanh phía ngoài của cung điện.

Bọn chúng điên cuồng quấn chặt lấy tất cả những thứ mà bọn chúng có thể quấn lấy, dần có rất nhiều dây leo thò vào từ cửa sổ.

Bên trên dây leo bắt đầu mọc ra những đầu lâu của trẻ con, hết cái này đến cái khác, đồng thời điên cuồng gào to với nữ nhân mặc áo đen:

"Cô cô, ôm ta..."

"Cô cô, ôm ta..."

Trong tiếng gào thét gần như điên cuồng khiến người ta muốn nứt đầu này, trên mặt nữ nhân không nén nổi vẻ chán ghét.

Qua một hồi rất lâu, nàng mới chậm rãi xoay người, thấp giọng nói một mình:

"Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới..."

"Ai cũng không thể tránh được, hoặc nói cách khác, từ đầu đến cuối đều không nên có suy nghĩ có thể tránh được..."

Một tia chấn động kia xuất hiện đã khiến rất nhiều người đều cảm nhận được.

Có người lẳng lặng chờ đợi thời cơ, trên cơ thể quấn đầy xiềng xích màu đen; cũng có người đã mất đi một bàn tay, lượn lờ trong vực sâu; có người lẳng lặng đợi dưới gốc cây cao lớn, trên người đóng đầy đinh; cũng có người đang liên tục quăng những miếng thịt màu đỏ sẫm xuống ao bùn lầy to lớn để nuôi lớn thứ gì đó, cứ thế hết thùng này đến thùng khác. Tất cả bọn họ đều phát hiện một chút thay đổi kia.

Nhưng đại đa số người đều chỉ hơi dừng lại, sau đó lại im lặng tiếp tục việc mình đang làm dở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận