Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 931: Khách sạn không ngủ (1)

Không từ nào có thể diễn tả được cảm giác bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm.

Lục Tân dám chắc chắn nhân viên lễ tân trước mặt không phải người có năng lực, càng không phải là quái vật tinh thần.

Nhưng khi cô ta bất ngờ thoát khỏi trạng thái điên cuồng, từ từ mở to đôi mắt đầy tơ máu nhìn về phía bọn họ thì lại mang đến cho họ một cảm giác cực kỳ quái dị, nhất là lúc nhân viên lễ tân nhìn họ, đôi mắt giống như chẳng hề dao động một chút nào.

Tuy cô ta nhìn về phía họ, nhưng trong mắt cô ta lại rỗng tuếch như chẳng có tiêu cự.

Cái cảm giác này giống như bị một cái thi thể nhìn chằm chằm.

“Tôi muốn...”

Bích Hổ cũng bị ánh mắt của cô ta làm giật thót, lùi về phía sau một bước theo bản năng, nói: “Cô này, đã mấy ngày rồi cô chưa ngủ vậy?”

Nhân viên lễ tân kia không trả lời anh.

Cô ta đứng yên tại chỗ, qua một lúc lâu con ngươi mới từ từ co lại, có tiêu cự.

Đến lúc này trông cô ta mới hơi giống người sống một chút.

“Mấy người muốn ở đây?”

Cô ta nói: “Phòng trống, tiền thế chân, một người một ngàn.”

Khi cô ta nói chuyện, thời gian phát âm mỗi một chữ đều kéo dài khoảng chừng nửa giây

Điều này làm cô ta chậm chạp giống như một cái radio không có điện.

“Hửm?”

Lục Tân vừa nghe cô ta nói xong thì lập tức nhíu mày.

Cái giá này không những đắt, mà còn là ăn cướp trắng trợn…

Nhất là tiền thế chân mỗi người một ngàn, vừa nghe thì thấy cứ như là nói đùa.

“Má ơi, đắt vậy sao?”

Có điều không cần đội trưởng Lục tự nói, Bích Hổ đã gào ầm lên: “Em gái à, có phải cô nhớ nhầm giá không?”

“Rầm!”

Câu hỏi ấy cũng không tính là oán trách quá đáng, nhưng cô gái quầy lễ tân lại đột nhiên hung ác trợn mắt nhìn Bích Hổ, đôi mắt vốn dày đặc tơ máu vì thế mà càng trở nên đỏ ngầu, giống như sẽ có máu chảy ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào, trông cực kỳ đáng sợ.

“Không muốn ở thì đừng ở.”

Đột nhiên cô ta tức giận mắng mấy câu tục tĩu: “Quỷ nghèo, đồ nhà quê, chê đắt thì ở khách sạn làm gì?”

Trước sự tức giận của cô ta, đoàn người Lục Tân dần trở nên xấu hổ.

Dù Lục Tân có tốt tính thì cũng không biết phải đối phó với trường hợp này thế nào, còn Hồng Xà lại rất thành thật, cô ấy ngậm miệng không thèm trả lời luôn.

Bích Hổ không chịu nổi, tức giận đập lên quầy lễ tân: “Thái độ phục vụ của cô kiểu gì vậy?”

“Rầm...”

Anh ta còn chưa dứt lời thì nhân viên lễ tân kia bất ngờ cầm quyển danh sách đăng ký đập lên Bích Hổ.

“Thái độ phục vụ của tôi đấy…”

Cô ta nóng nảy giống như một con sư tử nổi điên, quát to: “Không thích thì cút khỏi đây ngay…”

“Ha ha, cô này…”

Bích Hổ tránh khỏi quyển danh sách đăng ký, tức giận xắn tay áo lên, gào hét: “Cho là tôi không xử cô được à…”

Anh ta vừa nói vừa lùi ra sau một bước, nói với Hồng Xà phía đứng ở phía sau: “Cô lên đi, tôi dù có tức thì cũng không đánh phụ nữ.”

“Hả?”

Hồng Xà luôn xấu hổ hướng nội ngơ ngác, lời Bích Hổ nói làm cô ấy hơi hoảng.

Sao tự dưng đến lượt cô ấy thì lại thành đánh nhau rồi?

Mà quan trọng là phó đội trưởng muốn cô ấy đánh nhau, vậy rốt cuộc cô ấy có nên đánh hay không đây?

Có điều, đúng lúc Hồng Xà dùng ánh mắt cầu cứu Lục Tân, thì cô gái lễ tân đã giận càng thêm giận, thậm chí cô ta đã tức đến chảy cả nước mắt, gân cổ kêu lên: “Mấy người đông người như vậy, tại sao lại ức hiếp con gái một thân một mình như tôi?”

“Anh không muốn đánh tôi, nhưng tôi thì muốn đánh anh đó, tôi liều mạng với anh…”

Trong giọng nói còn xen lẫn cả tiếng khóc nức nở, cô ta ra sức bò lên trên quầy lễ tân như muốn xông lên đánh Bích Hổ. Bích Hổ cũng cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu nhìn Hàn Băng.

Hàn Băng hiểu ý bước lên một bước, giữ cả người cô gái đang định bò lên quầy lễ tân, nhưng vì loạng choạng nên không thể thành công nắm chặt cánh tay của nhân viên lễ tân, mà chỉ đẩy cô ta về lại sau bàn, cười nói: “Không sao không sao, đừng tức giận, chúng tôi muốn đăng ký, trả tiền như thế nào?”

Nghe hai chữ thấy “đăng ký” và “trả tiền”, có vẻ nhân viên lễ tân hơi sửng sốt.

Cứ như cô ta bị câu hỏi bất thình lình làm cho quên cả nổi giận.

Cô ta ngẩn ra một lúc, rồi mới trả lời: “Chỉ nhận tiền liên minh, cũng nhận vàng, nhưng không cho chia nhỏ.”

“Không sao, chúng tôi có tiền liên minh.”

Hàn Băng cười trả lời cô ta, sau đó nhặt quyển danh sách đăng ký rơi trên mặt đất lên giúp cô ta.

Giọng nói của cô ấy dịu dàng và kiên nhẫn, mang theo chút ngữ điệu an ủi, cực kỳ phối hợp ký tên vào quyển danh sách đăng ký.

Rồi lấy ra năm tờ tiền giấy mỗi tờ một trăm đồng, đưa từng tờ từng tờ cho cô gái quầy lễ tân để thanh toán tiền phòng, sau đó lấy ra một xấp tiền giấy, đếm ra hai mươi tờ trong xấp đó để làm tiền thế chân, im lặng nhìn cô gái đó nhận tiền trong trạng thái mơ hồ.

“Còn ba ngàn nữa.”

Cô ấy thấy cô gái kia nhận hai ngàn tiền thế chân, sau đó mới cười nhắc nhở một câu, rồi đếm thêm ba ngàn đưa cô ta.

Cô gái quầy lễ tân vẫn không phát hiện ra điều bất thường, thấy Hàn Băng đưa tiền thì thuận tay nhận lấy rồi nhét vào trong ngăn kéo.

Nhìn biểu hiện của cô ta, cho dù sau đó Hàn Băng không trả cho cô ta ba ngàn, thì cô ta cũng sẽ ghi đủ cho nhóm Lục Tân là năm nghìn tiền thế chân.

Thành công lấy được thẻ phòng, sau khi xác nhận xe có thể đỗ tạm trước cửa khách sạn, họ xách hành lý đi vào trong thang máy.

“Nhìn biểu hiện, rõ ràng cô gái này đã bị ô nhiễm rồi.”

Sau khi đi vào bên trong thang máy, Hàn Băng mới khẽ thở phào, nói với Lục Tân:

“Cô ta bị thiếu ngủ trầm trọng, cho nên biểu hiện bên ngoài là lờ đờ chậm chạp, dễ nổi giận, mất tập trung, tinh thần không bình thường, phấn khích quá mức. Có điều bản thân cô ta không nhận ra được điều này, nếu không thì thì sẽ không có phản ứng lớn như vậy, và còn đi làm ở khách sạn, có lẽ đây cũng là trạng thái của phần lớn người dân thành phố Hắc Chiểu, bị mất cắp ít hoặc nhiều giấc ngủ.”

“Nhưng, có lẽ bản thân họ còn không biết, chỉ cho là trạng thái gần đây của họ không tốt mà thôi.”

“Hơn nữa thời gian cô ta bị đánh cắp giấc ngủ có lẽ vẫn chưa đến nửa tháng.”

Bích Hổ đi bên cạnh cười nói: “Nếu trong suốt nửa tháng cô ta không ngủ, vậy bây giờ cô ta sẽ không có đủ thể lực nhảy múa như điên, vừa rồi tôi thấy tư thế nhảy múa của cô ta rất tiêu chuẩn, uốn cái eo nhỏ…”

“Chậc chậc...”

Hàn Băng lắc đầu bỏ qua nửa câu sau không đứng đắn của Bích Hổ, tiếp tục phân tích nói:

“Nói cách khác, có lẽ biểu hiện ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu là phần lớn người sẽ bị mất ít hoặc nhiều một thời gian ngủ nhất định.”

“Nhưng tỷ lệ mất giấc ngủ cũng không hoàn toàn bằng nhau.”

“Người nghiêm trọng nhất có lẽ đã hoàn toàn mất sạch giấc ngủ, có thể đã kéo dài lên đến hai mươi ngày.”

“Còn nhẹ, có thể bị đánh cắp một phần trong thời gian ngủ tám tiếng một ngày, nếu kéo dài liên tục trong một khoảng thời gian…”

“Còn một chuyện nữa đó là...”

Hàn Băng lấy ra một cái đồng hồ đo lường tinh thần tinh xảo, lắc trước mặt Lục Tân, nói:

“Vừa rồi khi tôi đến gần quan sát cô ta, thì trị số trên đồng hồ đo lường tinh thần không xuất hiện dao động.”

“Cũng tức là có lẽ đây là một loại ô nhiễm sâu.”

“Hình thức ô nhiễm là ăn trộm, chứ không phải là tự nguyện cho…”

Lục Tân gật đầu, dù thế nào anh cũng là đội trưởng, đương nhiên có thể nhìn thấu được vụ tranh chấp nhỏ vừa rồi, thật ra Bích Hổ và Hàn Băng đều có ý muốn quan sát nhân viên lễ tân kia. Nhất là Hàn Băng, tuy rằng cô ấy chỉ đứng bên cạnh quan sát mà đã thu được không ít thông tin.

Đương nhiên, đây chỉ mới quan sát một người, vẫn chưa thể đưa ra được kết luận chuẩn xác, cần phải quan sát nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận