Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1224: Ác mộng bên trong thành viên câu lạc bộ (1)

"Ngậm miệng lại..."

Trong lúc Nhị Hào lảm nhảm thì Lục Tân đã tức giận đến mức lộ cả gân xanh.

Anh vừa cố gắng bỏ qua lời của Nhị Hào, vừa kéo Hạ Trùng. Nhờ vào năng lực của em gái, thân hình anh trở nên cường tráng và linh hoạt, đang ra sức nhảy nhót trong thế giới quỷ quái không thể nắm bắt này.

Anh như một con ruồi đã đột nhập nhầm vào máy xay thịt.

Vô số thứ quỷ quái không thể lý giải ở xung quanh đang hướng về phía anh.

Dòng sông chảy ngược lên cao, đập vào mặt anh. Khi sắp nuốt chửng hai chân thì bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt quái dị, hàm răng sắc bén cắn vào đùi Lục Tân. Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện vô số kim nhỏ sắc bén.

Lục Tân càng chạy trốn lại càng cảm thấy toàn thân bị kim đâm khắp người, máu thịt đầm đìa.

Càng kinh khủng hơn là, anh không muốn buông tay Hạ Trùng, cố gắng kéo tay cô cùng tránh né.

Thế nhưng sau khi né tránh rất lâu, anh mới hơi hơi thở phào một chút thì vừa nhìn xuống phía dưới, cả người lại bỗng nhiên phát lạnh.

Bởi vì trong tay mình chỉ là một cánh tay.

Cả cơ thể của Hạ Trùng như đã bị xé rách trong biến hóa vô tận kia.

Trái tim anh đập mạnh, Lục Tân cảm thấy mắt của mình hơi ướt.

Hạ Trùng chết như vậy sao?

Trong lòng anh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không cam lòng và phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn thế giới tàn ác này.

Anh thấy chỗ cao nhất của thế giới này, trong khoảng không không trọn vẹn của thế giới có vô số bóng người cao lớn từ trên cao nhìn xuống. Những bóng người ấy đều mơ hồ, âm u, vì lực lượng tinh thần của con người không đủ để nắm bắt hình dạng vốn có của chúng.

"Ầm..."

Các hạt màu đen đột nhiên nhảy lên trong hốc mắt, lấp tức lấp đầy hốc mắt.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn bọn họ, các cơ trên mặt quá dữ tợn nên co rút mạnh, lộ ra nướu răng đỏ tươi.

“Các người dám chọc tôi?”

Anh hét to, hai chân dùng sức đạp lên tường, lao về phía những thứ trên trời.

Nhưng ‘ào ào’ một tiếng, anh vừa mới lao lên thì trên bầu trời bỗng nhiên có thứ gì rất lớn rơi xuống. Nói đúng hơn thì là toàn bộ bầu trời đều biến thành một con ngươi khổng lồ, lạnh lùng nhìn anh, còn nhẹ nhàng chớp chớp một cái.

Lục Tân vừa mới xông lên, lập tức cảm giác thân thể như bị tấn công.

Anh rơi xuống mặt đất tạo ra một vết nứt lớn.

Anh chịu đau cố gắng bò dậy từ mặt đất, nhưng nó lại đột nhiên vỡ vụn, vô số xúc tu màu máu tươi cuốn lên người anh.

Chúng quấn quanh người anh, muốn xé rách anh rồi ném xuống dưới mặt nước màu đen. Nước biển hắc ám bao phủ cơ thể anh. Lục Tân bỗng nhiên phát hiện, phía dưới mặt biển lại là từng bàn tay sắc bén. Chúng đang chen chúc lao về phía anh, muốn bắt lấy thân thể anh.

Đại não của Lục Tân như muốn nổ tung, cảm giác như đang bị châm cứu.

Nó giống như bị vô số người chui vào đầu, lôi kéo anh lắng nghe câu chuyện và cảm nhận cuộc sống của họ.

"Cút đi..."

Lục Tân tức giận hét to, lực lượng tinh thần xung quanh cơ thể mạnh mẽ tỏa ra, trong nháy mắt hút cạn hồ nước.

Trên người anh chi chít những vết thương đẫm máu, phẫn nộ đi về phía trước.

Nhưng đảo mắt một cái, phía trước xuất hiện thứ gì đó màu đỏ tươi cao tới mấy trăm mét. Từng người, từng người một đang tranh nhau leo về phía trước, hình thành một quả bóng thịt hình người khổng lồ đang lăn về phía trước. Người ở trên cùng nhìn thấy Lục Tân, lập tức lộ ra ánh mắt tham lam mang theo nụ cười kinh hỉ mà cứng ngắc.

Trong nháy mắt, nó bao phủ cơ thể Lục Tân, từng bàn tay bám vào khắp nơi trên người anh.

Lục Tân cảm giác cơ thể của mình bị xé thành trăm mảnh, trái tim bị lấy ra, mạch máu cũng bị kéo thành sợi dài...

Anh gần như chỉ còn lại một bộ xương, đang cố gắng giãy giụa trong dòng nước.

Cơ thể Lục Tân như không còn tồn tại, chỉ có hạt màu đen trong mắt là tinh khiết không tỳ vết.

Nó mãnh liệt nhảy lên, tần suất tăng tới độ cao trước nay chưa từng có...

Anh nắm chặt nắm đấm.

Vì thế xung quanh đều bắt đầu lắc lư.

"Số Chín..."

Nhị Hào xuất hiện cách Lục Tân không xa, cậu ta cũng không biết vì sao sắc mặt cậu ta tái nhợt, đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ ra hưng phấn không tự nhiên, mang theo sự chờ mong: "Tôi biết mà, anh nhất định có thể..."

"Cậu có muốn phá vỡ thế giới này?"

"Tôi vẫn luôn tin tưởng anh mà. Chỉ có anh mới có thể phá vỡ nó... Thật đấy!"

“Đúng rồi... Xin lỗi..."

"Xin lỗi?"

Lục Tân đang cố giãy giụa, muốn phá tất cả trói buộc này, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó.

Những hiện tượng xung quanh không hợp lý, giống như cơn ác mộng tồi tệ nhất trên thế giới trở thành hiện thực.

Vô số tinh thần quái lưu đang mạnh mẽ quấy nhiễu trong đầu anh.

Anh cảm thấy cơ thể mình không còn gì ngoài sự phẫn nộ đang tăng đến cực điểm.

Sức mạnh ẩn chứa đã phá vỡ giới hạn cuối cùng.

Nhưng mà, trước khi tới bước cuối cùng này, Lục Tân hơi dừng lại một chút.

Anh đã không còn là mình trước đây. Trước kia anh sẽ không chút do dự tùy ý để lửa giận phá tan tất cả mọi thứ.

Nhưng lần này, anh đột nhiên dừng lại.

Cũng nhờ việc dừng lại lần này mà trong nháy mắt, anh có thể suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, nắm đấm bỗng nhiên hơi thả lỏng.

Ngẩng đầu nhìn trước, thấp giọng nói: "Nhị Hào, đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận