Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 586: Quái vật to (2)

“Rốt cuộc anh… anh ta là ai?”

Cho đến tận lúc này, những người xung quanh mới có cảm giác áp lực đã giảm xuống.

Khi nãy, họ vừa nhìn thấy Lục Tân ôm bé gái váy trắng kia, thậm chí họ còn coi anh thành một quả bom ô nhiễm tinh thần không rõ cấp bậc.

Ở trong mắt người có năng lực, khi cảm nhận được cảm xúc đáng sợ bốc ra từ trên người Lục Tân, giống như một người bình thường nhìn thấy một trăm ký thuốc nổ TNT trước mặt mình, hơn nữa ngòi nổ vẫn đang điên cuồng bốc cháy lên. Cảm giác đó giống hệt nhau.

Nhưng cũng may, cảm xúc đáng sợ trên người Lục Tân đã từ từ biến mất.

Bọn họ đều có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Có điều, họ chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi có hai tiểu đội người có năng lực của Thành Chính mới vừa đuổi đến, vẻ mặt của họ rất nghiêm túc, quay đầu nhìn Hạ Trừng.

Trong mắt của họ, sự đáng sợ của Lục Tân thậm chí còn vượt qua nhiệm vụ của họ.

“Người hỗ trợ đến từ Thanh Cảng.”

Hạ Trùng ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái, dường như tâm trạng của cô ấy cũng rất phức tạp.

Nhưng cô ấy im lặng một chút, sau đó lại đưa ra một lời giải thích rất bình thường.

“Thanh cảng cũng phái người đến sao?”

Đội trưởng hai tiểu đội kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Lục Tân, nói: “Đáng sợ như vậy… Mấy người vào làm gì?”

Dường như Lục Tân không nghe thấy câu hỏi của họ, anh cũng không trả lời, mà chỉ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt.

Đột nhiên đội trưởng hai tiểu đội này lại không dám dò hỏi lần thứ hai.

“Chúng tôi đi cùng anh ta đến đây thăm người thân.”

Lúc này, Trần Tinh chủ động trả lời câu hỏi của anh ta, ánh mắt đảo qua mọi người có mặt ở đây, nói: “Nhìn biểu hiện, Bàn Đen không dễ đối phó như mấy người nghĩ, thương vong hiện tại có lẽ không nằm trong kế hoạch của mấy người đúng không?”

“Nếu như cứ tiếp tục đi vào phòng thí nghiệm, có thể sẽ càng gặp phải những chuyện nguy hiểm hơn, tôi nghĩ…”

“Có phải chúng ta nên hợp tác với nhau trước không?”

“Dù sao chờ đến khi tuyệt vọng nhất mới hợp tác, đó là điều ngu xuẩn nhất.”

Mấy tiểu đội đều quay sang nhìn nhau, một người mặc bộ tây trang được cắt may cẩn thận hỏi nhỏ: “Đội trưởng Lý đã chết thật sao?”

Hạ Trùng vô cảm trả lời: “Đã chết, còn cả hai đội viên của anh ấy, và hai đội viên của tôi, còn bác sĩ mất một đội viên đội anh ta. Lúc đi vào thăm dò chúng tôi có mười hai người, lúc này đã chết sáu người, thương vong vượt qua một nửa.”

Cảm xúc của tất cả mọi người lập tức chìm xuống.

Cô gái mặc trang phục đậm chất Gothic đột nhiên nghiến răng, ra sức phất mạnh cây roi trong tay xuống.

“Quả nhiên… Anh ta đã chết.”

Người đàn ông mặc bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài: “Mỗi lần đi xử lý những sự kiện ô nhiễm nghiêm trọng anh ta đều chuẩn bị sẵn vấn đề tiền an ủi, luôn nói với chúng ta mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người chết, cho nên đến lượt chúng ta có chết thì cũng không phải là chuyện bất ngờ, rồi cuối cùng anh ta cũng đã chết, anh ta vẫn giống như trước đây, luôn chuẩn bị sẵn sàng tiền an ủi.”

Lời nói của anh ta không giống như đau đớn, thậm chí còn giống trêu chọc.

Nhưng trên mặt anh ta lại nặng nề như muốn chảy ra nước, bàn tay run lên nhè nhẹ như là không thể khống chế được.

“Nếu đội trưởng Lý đã chết, vậy...”

Cô gái mặc trang phục Gothic im lặng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trùng: “Dựa theo cấp bậc của chúng ta, thì sẽ để cô đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy tạm thời, nhưng với thương tích bây giờ, cô có chịu nổi không?”

Vừa nói, cô ta vừa quay sang nhìn bác sĩ, hơi nhíu mày.

Rất rõ ràng, nếu Hạ Trùng cần phải rời khỏi nhiệm vụ xử lý này, vậy sẽ để bác sĩ chịu trách nhiệm chỉ huy.

Nhưng hiển nhiên là không một ai muốn nhìn thấy cục diện thế này.

“Tôi không sao.”

Hạ Trùng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn mọi người ở xung quanh, dáng người cô ấy nhỏ nhắn, nhưng lúc nói chuyện lại vô cùng mạnh mẽ, gằn giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ tạm thời chịu trách nhiệm chỉ huy chính, đã xác định được phòng thí nghiệm ở gần đây, cho nên không cần chia nhau ra thăm dò nữa, những người còn lại tập trung đi cùng nhau, bây giờ có thêm một tiểu đội… Thanh Cảng đồng hành, từ giờ trở đi sẽ cùng hành động với chúng ta, hơn nữa.”

Cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Lục Tân một cái, nói ra bốn chữ: “Cùng chung… tin tức!”

Trần Tinh hơi nhíu mày, nhìn sang Hạ Trùng.

Cô ta biết bốn chữ mà Hạ Trùng vừa bổ sung thêm này, nặng thế nào.

“Những chuyện khác không cần nói nữa, bây giờ, tôi có quyền quyết định tất cả mọi thứ trong thành phố này.”

Hạ Trùng ngắt lời của Trần Tinh, nói tiếp: “Cho dù mấy người thật sự đến đây thăm người thân, bây giờ tôi cũng sẽ lâm thời điều động mấy người. Bởi vì tình hình khẩn cấp, hơn nữa Thanh Cảng còn lệ thuộc và Thành Chính chúng tôi, dựa theo quy định, chúng tôi có quyền lâm thời điều động tiểu đội hành động của thành Thanh Cảng.”

Trần Tinh nghe xong lời này, đã hiểu rõ Hạ Trùng đã tính toán rõ ràng tất cả khả năng và hậu quả có thể xảy ra rồi.

Cô ta mỉm cười, trả lời: “Được, tiểu đội trưởng Hạ Trùng.”

Những người khác cũng không có ý kiến gì, lúc này đều thản nhiên nhìn về phía tòa nhà trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận