Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 364: Hắn không muốn sống (2)

“Cho nên…”

Lão hạm trưởng kia hít thở thật sâu, sau đó dùng sức kéo căng hô hấp của mình, khiến cho mình trong lúc nói chuyện có thể uy nghiêm hơn một ít: “Đây là một cuộc chiến tranh. Bởi vì tôi biết, chiến tranh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, cho nên tôi quyết định tự mình tham gia vào. Cái mạng này của tôi đã không đáng giá gì mấy, lần này tôi tới đây chính là muốn tận mắt nhìn thấy kiệt tác của chính mình…”

Nói xong, ông ta nhìn về phía thanh niên áo choàng đỏ kia, giọng nói vẫn xuất hiện một chút run rẩy:

“Thuận tiện cũng nhìn một chút, một thần chân chính sẽ có bộ dáng gì…”

Khi ông ta nói xong những lời này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên hơi đỏ lên, đó là bởi vì theo thời gian trôi đi, rốt cuộc đã chính thức tiến vào ban đêm, trăng đỏ chiếm hơn phân nửa không gian ngoài cửa sổ, màu đỏ tươi đẹp đó, ở trên màn đêm rõ ràng như thế, dù trong phòng có bật sáng đèn, cũng không có cách nào ngăn ánh trăng đỏ chiếu vào, sau đó dừng ở trên người thanh niên mặc áo choàng đỏ đang cúi đầu.

Hắn dường như bị vầng trăng đỏ ảnh hưởng, hơi cứng đờ quay đầu nhìn về phía nó.

“Tôi có thể giải thoát rồi sao?”

Dưới mũ giáp bằng kính, có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi tiến vào Thanh Cảng.

Đó là một loại cảm giác vui vẻ thật sự.

Khi nói những lời này, hắn đã ưỡn ngực.

Theo động tác của hắn, họng súng xung quanh đều khẩn trương dò xét sơ lược về phía trước, gần như muốn chĩa vào mặt hắn.

Người bên cạnh Tô tiên sinh cùng giáo sư Bạch đưa bọn họ vào giữa để bảo vệ, sau đó đẩy bọn họ ra khỏi phòng họp, lúc này cũng không thể thuận theo hai lão nhân khoe khoang cái loại sắc mặt không biến như Thái Sơn trước mặt này nữa, phải mạnh mẽ mang đi…

Không chỉ có bọn họ, lão hạm trưởng cùng với những người đi theo cũng bị dựng đứng lên, mang mũ giáp phòng hộ cùng còng tay lên, nhanh chóng kéo ra phòng họp.

Ở lại trong phòng họp chỉ còn bảy vị người có năng lực, trong đó có chó giữ cửa.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía người mặc áo choàng đỏ kia.

Có năng lực đã chuẩn bị phát động, cũng có người đã phát động năng lực của mình.

Trong không khí xuất hiện từng trận dao động bất đồng, đan xen với nhau mà lại có một cảm giác vặn vẹo rất rõ ràng.

Sột soạt…

Notebook trên bàn động đậy bởi cơn gió nhanh chóng vô hình, âm thanh chói tai.

Đèn dây tóc trên đỉnh đầu nhất thời trở nên sáng rực dị thường, lại nháy mắt trở nên ảm đạm, ánh sáng dần dần đan xen.

Các loại năng lực đồng thời bao phủ lên người của người thanh niên mặc áo choàng đỏ kia.

Nhưng hắn giống như không có cảm giác gì, thân thể vẫn không nhúc nhích, chỉ chậm rãi ngẩng mặt lên.

Bởi vì trên cổ hắn đang đeo bộ ức chế năng lực, cho nên động tác này rất gian nan.

Nhưng hắn vẫn ngẩng lên, nhẹ nhàng hít thở, đôi tay nhẹ nhàng giao trước ngực, làm ra một động tác ôm lấy mình.

Ngay sau đó, đồng tử của hắn trắng bệch, thi triển năng lực.

“Đôm đốp đôm đốp…”

Bởi vì trên cổ hắn đã đeo bộ ức chế năng lực, cho nên khi hắn thi triển năng lực, trong nháy mắt bỗng nhiên có dòng điện mãnh liệt phóng ra từ cổ của hắn, dòng điện có xu hướng khiến thân thể hắn run rẩy, thậm chí còn phát ra một chút mùi khét.

Thân thể hắn bắt đầu dần dần ngã về phía sau.

Nhưng một màn kỳ dị lại xuất hiện, một cái hắn ngã xuống, lại có một cái khác quỳ gối tại chỗ.

Đó là một bóng hình hơi mờ, cũng mặc áo choàng đỏ giống như vậy, lại có một gương mặt tái nhợt.

Bóng hình cùng thân thể này chia ra, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng, sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, đồng thời bắt đầu không ngừng biến lớn, cũng trở nên càng ngày càng mờ nhạt. Ánh sáng của đèn dây tóc trong phòng bắt đầu lập loè liên tục, dòng điện cũng đang chạy giữa các mạch dây điện.

Trong tai của mỗi người trong phòng đều cảm nhận được tiếng nổ vang khác thường, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Có người thống khổ la lên một tiếng, không màng tất cả mà nổ súng với hắn.

Vài viên đạn plasma được đặc chế xuyên qua thân thể của hắn, lập loè loé lên hồ quang điện lóa mắt trong phòng.

“Đó là cái gì?”

Lục Tân bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phương hướng phía đông của Thanh Cảng.

Cùng lúc đó, bên trong thành chính, rất nhiều người có năng lực đều cảm nhận được thứ gì đó, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Máy đo lường bên eo của vô số người bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, hơn nữa con số mà kim đồng hồ chỉ đến lại càng lúc càng lớn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Bọn họ đều có chút hoảng sợ bất an, ngây ngốc nhìn về phía đông, không biết nơi đó có thứ gì.

Trong tầm nhìn của mọi người, đều thấy được ở khách sạn Đông Hải, có một hình bóng chậm rãi đứng lên.

Hình bóng kia không biết cao bao nhiêu, chỉ có thể nhìn thấy nó còn muốn cao hơn 33 tầng của khách sạn Đông Hải một cái đầu, cho nên chính mình dưới tình huống xa như vậy có thể nhìn thấy, nó giống như một pho tượng thần, chậm rãi đứng ở bên cạnh cao ốc.

Đôi tay hắn giao ở trước ngực, thoạt nhìn thành kính lại yên tĩnh, trên đầu khoác áo choàng màu đỏ, không nhìn thấy rõ mặt.

“Ha ha ha…”

Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu giống như đậu phộng rang.

Đó là khu vực cách ly được bộ phòng thủ thành phố bố trí từ trước, tất cả người đột biến đều bị cưỡng chế đưa vào.

Những con quái vật trên người bọn họ giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, đồng thời nhìn về phía cao ốc.

Bởi vì động tác quay đầu gượng gạo như thế, có rất nhiều người trong đó đều quay đầu một góc hơn 180 độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận