Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1578: Em gái và Tiểu Thập Cửu trong tủ sắt (2)

Cơ thể gầy guộc của cô em gái khẽ run lên, không biết là vì sợ hay vì buồn.

Lục Tân có thể cảm nhận được cảm giác đầu nhỏ của cô cọ vào má mình, chân thực và quen thuộc đến vậy.

"Anh, em biết..."

Trong giọng nói của cô em gái có chút nức nở: "Bà, bà sẽ còn trở về không?"

Câu hỏi này khiến Lục Tân cảm thấy nỗi buồn tích tụ lâu ngày trong lòng đột nhiên dâng lên.

Tuy nhiên, cũng chính vì bất ngờ nghe được lời hỏi thăm của em gái mà anh chợt ý thức được trách nhiệm của mình.

Suy cho cùng, mái ấm này tan nát, không chỉ mình mình buồn mà em gái cũng buồn.

Hơn nữa mình là anh trai, bản thân phải có trách nhiệm an ủi cô.

Vì vậy, anh ngược lại khống chế buồn bực trong lòng, hơi điều chỉnh cảm xúc, dùng sức gật đầu:

"Sẽ mà."

"Anh đã sửa chữa cung điện tinh thần của bà, nhất định sẽ trở về..."

"Anh, bà trở về, anh phải mắng bà giúp em..."

"Lúc ấy bà đột nhiên đưa em tới nơi đó, thật là đáng sợ..."

"Em tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh, tưởng rằng anh thật sự không cần em nữa..."

Trong giọng nói của em gái mang theo tiếng khóc nức nở, Lục Tân rất ít khi nghe thấy cảm xúc sợ hãi như vậy từ cô em gái nghịch ngợm của mình.

Nhưng anh không biết phải nói gì, chỉ ôm chặt lấy em gái mình.

Là một người anh trai, cảm giác của anh trước đây, giống hệt như của em gái vào lúc này.

"À, đúng rồi..."

Em gái đang khóc bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, chợt thoát khỏi vòng tay của Lục Tân.

Vừa lau mắt, vừa nói: "Anh, Thập Cửu tới rồi..."

Lục Tân theo hướng cô chỉ và nhìn thấy một cô bé rụt rè.

Giống như em gái, cô đang mặc một chiếc váy trắng, trên cơ thể có những đường khâu thô có thể nhìn thấy.

Lúc này đang ôm đầu gối, cẩn thận ngồi xổm trong góc, trong tay cầm một con dao ăn sáng loáng.

Cô lặng lẽ nhìn Lục Tân và em gái đang ôm nhau, dường như có vẻ hơi ghen tị, nhưng lại không dám đến gần.

"Tiểu Thập Cửu..."

Trong lòng Lục Tân dâng lên một niềm vui sướng khác, anh cũng vội vàng lau khóe mắt, vẫy tay với Tiếu Thập Cửu:

"Mau lại đây."

Tiểu Thập Cửu có chút rụt rè, chậm rãi đứng lên.

Trong tay cô vẫn cầm con dao ăn sáng loáng không nỡ buông ra, dường như có chút do dự, nhưng vẫn chậm rãi nhích lại gần.

"Tiểu Thập Cửu, sau Thủy Ngưu Thành, em đã đi đâu?"

Lục Tân nhẹ nhàng kéo Tiểu Thập Cửu đã đến bên và ôm cô vào lòng.

Anh thì thầm: "Anh vẫn luôn rất lo lắng cho em."

Khi được Lục Tân ôm chặt vào lòng, con dao ăn trong tay Tiểu Thập Cửu rơi loảng xoảng xuống đất.

Cô từ từ vùi chiếc đầu nhỏ của mình vào vòng tay của Lục Tân.

Dường như vẫn là dáng vẻ không quá thích nói chuyện, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Quái vật lớn..."

Lục Tân đột nhiên cười lên.

Anh thấy mắt mình cay cay, một cảm giác vui buồn đan xen.

Sau khi đón em gái trở về, lại được gặp lại Tiểu Thập Cửu.

Nghe cách xưng hô "quái vật lớn" của cô, thực sự, quá tuyệt vời...

"Hè hè hè..."

Ngay khi Lục Tân ôm em gái và Tiểu Thập Cửu vào trong lòng, cảm thấy trong lòng dần dần ấm lên, Oa Oa đứng ở một bên, không tiến tới quấy rầy, nhưng nước mắt đã chảy xuống, đột nhiên, một trận cười quái dị vang lên.

Trong tiếng cười này mang theo vẻ quái dị khiến người ta khó chịu, đột ngột, nhưng lại rõ ràng.

Khi vang lên bên tai, dường như nhiệt độ trong toàn bộ căn phòng đột ngột giảm xuống hàng chục độ, các bức tường như sắp bị đóng băng.

Nguồn sáng trong phòng bắt đầu chập chờn, những sợi lông tơ đều vô thức dựng đứng.

"Bạo chúa giết người không chớp mắt năm đó, bây giờ vậy mà cũng học được cách lau nước mắt như một cô bé?"

"Hửm?"

Nghe thấy giọng nói này, Lục Tân hơi giật mình và vội vàng quay đầu nhìn sang.

"Xẹt!"

Cùng lúc đó, Oa Oa cũng có phản ứng, cô bé dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm bất ngờ.

Ngay lập tức, giơ chiếc ô thường cầm trên tay lên và chỉ về hướng chiếc tủ sắt.

Trên chiếc ô, các tầng lực lượng tinh thần đã bắt đầu ngưng tụ, sẵn sàng bắn ra những tấm đạn tinh thần bất cứ lúc nào.

Thậm chí đằng sau cô bé, đã có một sợi xích màu trắng rung rinh yếu ớt.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, mới quay sang nhìn Lục Tân, chờ anh tỏ thái độ.

Lục Tân khẽ vẫy tay, ra hiệu cho cô bé đừng lo lắng, mà nhìn về phía chiếc tủ sắt ở giữa phòng.

Giọng nói đó, phát ra từ bên trong chiếc tủ sắt.

Lục Tân nhìn thấy em gái và Tiểu Thập Cửu, nhất thời phấn khích, thậm chí quên kiểm tra lại chiếc tủ sắt.

Không ngờ, bên trong lại còn có một người khác.

Càng không ngờ tới, trong chiếc tủ sắt lại cất giấu một thứ đáng sợ như vậy, khiến đầu óc anh đều trở nên căng thẳng.

Lúc này, anh dán mắt vào chiếc tủ sắt, trong mắt, dần có những hạt đen bắt đầu rung chuyển.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt, giống như một quả bom sắp nổ.

Một lúc lâu sau, thân thể Lục Tân đột nhiên chấn động, gợn sóng tinh thần dày đặc xung quanh sắp lao về phía chiếc tủ sắt.

Trong chiếc tủ sắt, đột nhiên vang lên một tiếng "hừ" nhẹ.

Ngay lập tức, một quả cầu thịt mập mạp đột nhiên lăn ra khỏi đó và gân giọng hét lớn:

"Anh Chín..."

"Anh Chín đừng giận, là em..."

"Đùa với anh thôi, đừng ra tay thật..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận