Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1711: Thầy trò chuẩn bị (1)

Một đêm này, Thanh Cảng không có ai là ngủ say cả.

Vốn là vì tiểu đội Bạo quân trở về, Thanh Cảng chuẩn bị một bữa tiệc mừng trọng đại, thậm chí còn có người chuẩn bị xong ở trong yến tiệc chúc mừng cùng đơn binh nói chuyện hợp tác tương lai, đơn giản mà nói chính là xem có phương pháp gì có thể hoàn trả tiền công cho anh không, nhưng không nghĩ tới, bữa tiệc chúc mừng được vạn người chú ý này, lại đột nhiên, bị hủy bỏ trong phút chốc.

Một loại áp lực vô hình, giống như mây đen, đè nặng lên đầu Thanh Cảng vừa đạt được thành công chưa từng có.

Có người làm thêm giờ suốt đêm để phân tích thông tin.

Cũng có người lập tức huy động tình báo mới nhất cùng với động tĩnh các nơi trên thế giới, cố gắng nhìn được chút gì đó.

Cũng có người trong buổi tối này, nhận được sự tính nhiệm to lớn, nắm trong tay thẻ ngân hàng được Lục Tân coi như tính mạng.

Trong nhà khách mà trước đây Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng chuẩn bị cho những bạn học của Lục Tân, những bạn học này của Lục Tân lúc này cũng đang yên lặng thu dọn đồ đạc, hoặc là nói, lấy việc thu dọn đồ đạc để bình ổn sự khẩn trương trong lòng mình, chải chuốt suy nghĩ của mình.

Nhị Hào ngồi trên đệm chăn trắng nõn mềm mại, híp mắt, nghiên cứu làm thế nào để bật được chiếc ti vi trong phòng khách...

Số Ba nhốt mình trong phòng khách sạn, tìm nhân viên nhà khách mua rất nhiều thứ, ví dụ như móc sắt, kim thép thô to, từng bó dây thép cứng cỏi vân vân, còn có một ít vũ khí nóng bị cấm trong thành tường cao, như giỏ táo nhỏ, pháo hỏa tiễn, súng tiểu liên vân vân, nếu như không phải nhà khách Đặc Thanh Bộ vốn khác với nhà khách bình thường, thì cũng không biết đi đâu tìm thứ này.

Ai lại trong lúc đang ở đây, lại gọi cho quần lễ tân yêu cầu đưa lên một giỏ táo nhỏ, cùng hai khẩu súng tiểu liên chứ?

Kỳ lạ nhất là, hắn ta cần nhiều đồ như vậy, nhưng ngày hôm sau khi rời khỏi phòng, trong phòng lại trống rỗng, Số Ba cũng chỉ đúc hai tay vào túi, thoải mái đi ra, ngay cả ba lô cũng không đem theo, cũng không ai biết mấy đồ kia đã để đâu rồi.

Mà trước khi xuất phát, Lục Tân cũng sai người tới hỏi hắn ta, có muốn trở về thành phố Khí Thủy một chuyến hay không, thăm người nhà.

Nhưng Số Ba trầm ngâm thật lâu, lại cự tuyệt.

"Đi có lẽ cũng không thể trở về..."

Hắn ta mỉm cười và trả lời: "Mà tôi đã hứa với vợ tôi, lần này đi ra, tất cả mọi thứ phải được giải quyết."

Mà sau khi Số Năm rời nhà khách đã sai Tàu U Linh trở về phòng thí nghiệm bí mật của cô, kéo một cái thùng xe cao hơn ba mét, dài tám chín thước trở về, ai cũng không biết trong cái rương này có cái gì, nhưng đen kịt làm cho người ta sợ hãi, Số Năm chui vào trong xe, thu dọn chừng hơn nửa đêm, khi cô ta từ trong rương đi ra, ánh mắt sáng lên, trên mặt có biểu cảm cực kỳ chờ mong.

Số Tám đang ngồi trong phòng, chậm rãi tu sửa lại từng dụng cụ sáng bóng trong rương của mình, không đủ sắc bén mài đến sắc bén, không đủ sáng bóng một lần nữa bảo dưỡng, bộ dáng tỉ mỉ tỉ mỉ, ánh mắt nhìn những hình cụ này, tựa hồ có cảm giác hạnh phúc nào đó.

Số Mười Bốn ngồi trên sô pha, rất không có khẩu vị ăn hết con dê nướng, sau đó ôm bụng mình ngẩn người.

Tiểu Thập Cửu lẻn vào phòng bếp của nhà khách, trộm hai con dao ăn.

Em gái thì trốn trong một căn phòng kín mít, cũng không biết đang làm cái gì, vách tường thỉnh thoảng lắc lư.

Lục Tân đang tản bộ với Oa Oa.

Cứ như vậy không mục đích, lẳng lặng đi trên đường.

Tận hưởng sự lãng phí thời gian và cảm nhận một niềm vui vô nghĩa.

Lúc trước, người của Thanh Cảng đều là những người có nhãn lực, tuyệt đối sẽ không quấy rầy hai người bọn họ vào lúc này.

Nhưng lần này, Thanh Cảng tựa hồ có chút bất đồng với trước kia, một chiếc xe lặng lẽ xuất hiện trên đường phố, giáo sư Bạch cùng Tô tiên sinh, đám người Trần Tinh từ trên xe đi xuống. Trước kia, loại người có thân phận như bọn họ đi đâu thì ít nhất cũng phải chuẩn bị một đoàn xe, nhưng hiện giờ lại chỉ là một chiếc xe lặng lẽ chạy ra ngoài, ngay cả một vệ sĩ cũng không mang theo, điều này tựa hồ cũng nói lên sự biến hóa của Thanh Cảng hiện nay...

"Nếu như cậu muốn đối kháng với giáo hội Khoa học và kỹ thuật, vậy ta nghĩ, Thanh Cảng cũng phải ra một phần lực."

Bọn họ rất trực tiếp, đi tới trước mặt Lục Tân, giáo sư Bạch mở miệng, trực tiếp nói ra đáp án của mình.

"Đầu tiên, giáo hội Khoa học và kỹ thuật vốn là đối thủ của cả thế giới, liên minh cũng phải chịu thiệt thòi của bọn họ, Thanh Cảng chúng ta cũng đã chịu qua."

"Thứ hai, bây giờ anh là người của Thanh Cảng, dựa theo quy định và điều lệ nhân tài đặc thù của Thanh Cảng, bây giờ sự cống hiến của cậu thậm chí đã vượt qua phạm trù nhân tài đặc thù cấp bảy, nói cách khác, thân phận của cậu đã tương đương với mấy vị tiên sinh, cho nên, Thanh Cảng có trách nhiệm bảo vệ cậu, không cần biết là từ công hay là lòng tư, Thanh Cảng cũng không có đạo lý ở thời khắc nguy hiểm lại để cho cậu đi mạo hiểm."

"Tôi lại thăng cấp?"

Lục Tân hơi có chút ngoài ý muốn, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.

Nhưng đối mặt với ý kiến của giáo sư Bạch, anh suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, nói: "Không cần.”

"Lần này chúng tôi đi không phải là để đối kháng với giáo hội Khoa học và kỹ thuật, chỉ là vì chuyện riêng."

Trần Tinh nhịn không được nói: "Mỗi lần cậu xử lý chuyện riêng làm ra động tĩnh còn lớn hơn cậu làm chuyện công.”

Lục Tân: "Nín lặng."

Trần Tinh thở dài, nói: "Chúng tôi vẫn đề nghị, trước hết anh không nên đi đối kháng với giáo hội Khoa học và Kỹ thuật, cùng với vị kia,... Chuyện lão viện trưởng của các anh vốn cũng không phải là chuyện cá nhân, chúng ta nên thận trọng một chút, đợi xử lý xong thế giới Hắc Ám kia, sắp xếp xong người của chúng ta đến tiếp xúc với phía bắc, rồi cùng thảo luận, đưa ra kế hoạch đối phó với giáo hội Khoa học và Kỹ thuật tốt nhất.”

"Cho nên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận