Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1456: Thị trấn âm u bên bờ biển (1)

Nếu đã đến nơi rồi, vậy thì vào đi thôi?

Lục Tân gật đầu với cha đang tỏ ra có chút căng thẳng rồi từ từ cử động ngón tay của mình.

Lúc này, trong lòng của em gái cũng có chút không yên, cô cứ mãi nhìn theo những đám người ẩn nấp kia, sau đó còn quay đầu 180 độ để nhìn chiếc túi đeo lưng nho nhỏ trên người mình.

Mà đám người ẩn nấp kia lại chỉ biết trợn mắt nhìn nhau.

Bóng tối và sự thần bí phía trước khiến bọn chúng thấy vô cùng áp lực, vậy nhưng sau khi nhìn thấy con đội mũ đỏ nhọn phía trước, lại chắc chắn rằng nơi này chính là mục tiêu của cả nhà Lục Tân, bọn chúng gật đầu với nhau, lần này không còn chơi kéo búa bao mà lại đồng thời đi về phía trước, đối mặt với khu vực tối đen thần bí kia, sau đó lại cùng nhau tháo mũ xuống, ưỡn phần ngực gầy yếu lên…

Từ từ, đây là đang muốn hi sinh tập thể vì nhiệm vụ sao?

Lục Tân vội vàng ngăn cản bọn chúng, nghiêm túc dặn dò: “Chờ ở đây.”

Lại bổ sung thêm: “Không được tự sát.”

Một đám người ẩn nấp ngơ ngác nhìn anh, dần dà, trong hốc mắt bắt đầu đầy ắp nước mắt…

Lục Tân hít sâu một hơi, nhìn về phía mẹ.

Chỉ thấy mẹ cũng đang nhìn chăm chú vào khu vực tối đen kia, một lát sau, bà mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tiên lễ hậu binh…”

Lục Tân vội vàng gật đầu cười, đây mới là thứ anh thích.

Thu hồi năng lực ảo tưởng, những người ẩn nấp ở xung quanh không còn xếp thành một vòng bao vây cả nhà bọn họ mà lại đứng thành một hàng.

Cảm giác bài xích Vực Sâu lập tức vọt tới, Lục Tân cảm thấy hình ảnh trước mắt đang nhanh chóng lóe lên.

“Vù…”

Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới, Lục Tân không kiềm được rùng mình một chút.

“Nên mặc thêm quần áo.”

Anh nghĩ trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ở trong Vực Sâu, trước mặt là một bóng tối, tĩnh mịch, không hề có sự sống nào.

Nhưng sau đó lại quay về hiện thực, nhìn về phía trước, anh phát hiện trước mắt mình lại chính là một con đường lót đá nhỏ đầy ẩm ướt, nó quanh co dẫn về phía trước, nối thẳng vào một thị trấn tràn ngập những kiến trúc. Ánh đèn đường màu đen thưa thớt, yên tĩnh soi rõ thấy kiến trúc và những con hẻm ở hai bên đường.

Một cơn gió biển thổi tới khiến người ta phát lạnh.

Sương mù lạnh lẽ không tan đi bao phủ lấy toàn bộ thị trấn trống rỗng, mang theo cảm giác thê lương.

Trong thoáng chốc, Lục Tân còn tưởng rằng mình đã đến một thị trấn nhỏ ở thời đại văn minh trước kia.

Sạch sẽ, gọn gàng, phương tiện hiện đại, thậm chí còn không có tường cao và cầu treo, chẳng qua là đã bị thời gian lãng quên…

“Đi thôi, vào xem một chút.”

Mẹ nhẹ nhàng đi về phía trước, sóng vai với Lục Tân rồi cùng đi tiếp.

Cha cũng lặng lẽ theo sau bọn họ, thỉnh thoảng lại quét nhìn quanh thị trấn này, ánh mắt trông sắc sảo đến lạ thường.

Mà em gái lại lưu luyến đứng tại chỗ nhìn một hồi, người ẩn nấp ở lại trong Vực Sâu, sau đó cũng tung tăng theo sau.

Thị trấn không quá lớn, hơn nữa còn rất có không khí cuộc sống.

Khác xa với sự tĩnh mịch trong Vực Sâu, trên thực tế, trong thị trấn này lại có rất nhiều người sinh sống.

Cả nhà Lục Tân bước đi trên con đường mòn lót đá trơn trượt, chậm rãi tiến vào thị trấn nhỏ. Đập vào mắt họ là kiến trúc ở hai bên cùng với những lũy đá xanh rì, trong khe hở thậm chí còn chẳng có vôi, phỏng theo phong cách cổ xưa nhưng lại trông đẹp đến kỳ lạ.

Trong con hẻm có những chiếc tàu cá đã vô cùng cũ nát, chứa đầy dấu vết bị lãng quên.

Dưới mái hiên hai bên đường còn có thể nhìn thấy mấy chậu hoa nhỏ với từng bông hoa đã bị nước mưa đánh rũ xuống.

Thông qua những cánh cửa sổ thấp lùn cao lớn của kiến trúc hai bên đường, bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy cuộc sống của cư dân bên trong thị trấn nhỏ này.

“Oa oa…”

Sau một cánh cửa sổ có thể nhìn thấy cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh trần truồng đang nằm trên giường, nó quơ cánh tay nhỏ bé, khóc lớn tiếng.

Mà trong phòng khách cách vách, hai người cha mẹ vẫn còn trẻ tuổi đang lẳng lặng ăn cơm, không hề có chút phản ứng nào trước tiếng khóc của đứa con.

“Phù…”

Trên nóc nhà trước mặt có một cô gái mặc chiếc váy trắng trông như một con quỷ với sắc mặt tái nhợt, cô từ từ quay người sang, đưa lưng về phía con hẻm nhỏ rồi từ từ giang hai cánh tay ra, sau đó ngã thẳng xuống phía dưới con đường lót đá như một khúc gỗ.

Màu máu đỏ tươi chảy ra tán loạn dưới mái tóc cô, chiếc váy nhỏ nhắn trên người phủ đầy trên mặt đất.

Ở chỗ cô rơi xuống còn có người thò đầu ra, mặt không cảm giác nhìn cô.

Người đi đường che kín áo mưa, cẩn thận tránh khỏi vết máu của cô, vội vã đi về phía trước.

Trong căn phòng mờ tối chật hẹp, một học sinh cấp ba mặc đồng phục học sinh từ từ đưa phiếu điểm cho cha của mình.

Người cha nhìn lướt qua số điểm, không nói lời nào, chẳng qua là chỉ chậm rãi đặt chai rượu trong tay xuống.

Đúng vậy, sau đó, ông ta bắt đầu cởi chiếc thắt lưng da bằng thép không rỉ của mình xuống.

Học sinh cấp ba cúi đầu, chỉ có thể thấy được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ chiếc thắt lưng bằng da, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Trong phòng vệ sinh lạnh lẽo xốc xếch, người đàn bà bị thương đang núp sau cửa, bà dựa lưng vào cửa, che miệng khóc tỉ tê.

“Mở cửa ra, không có chuyện gì đâu…”

“Yên tâm, lần này anh không đánh em nữa…”

Ngoài phòng vệ sinh, người đàn ông say khướt dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện, đồng thời cũng từ từ siết chặt con dao đang cầm trong tay.

Cả nhà Lục Tân đi xuyên qua thị trấn nhỏ, theo dõi hết toàn bộ những cuộc sống mộc mạc nhất của người dân trong thị trấn.

Dường như gió biển đã trở nên lạnh lẽo hơn, muốn chui thẳng vào tim người ta.

Toàn bộ thị trấn như một chiếc kính vạn hoa, bên trong chứa đầy những mặt cắt với đủ loại cuộc sống khác nhau.

Từ mỗi một cánh cửa sổ đều có thể nhìn thấy một hình ảnh sinh hoạt khác biệt.

Những hình ảnh ấy hoàn toàn khác biệt, đồng nghĩa với việc mỗi cư dân trong thị trấn này đều dùng những cách khác nhau để trải nghiệm cuộc sống của mình.

Bầu không khí lạnh lẽo lắp đầy cuộc sống bọn họ, nỗi sợ hãi vô hình vây quanh bọn họ.

Bầu không khí còn âm u hơn cả gió biển ấy bắt nguồn từ chính cuộc sống của họ, khiến cho thị trấn này được phủ một màu sắc rợn tóc gáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận