Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 946: Hàn Băng nham hiểm (1)

Khi nhóm Lục Tân đi được khoảng ba mươi mét thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười vang dội.

Tiếng cười này như khúc nhạc, cứ vang vọng về phía trước.

Sau đó khi họ đi được đến khoảng một trăm mét, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười vang phía sau bỗng nhiên trở nên hoảng loạng, sau đó vang lên tiếng quát tiếng hét, tiếng rống giận, tiếng đau đớn mắng nhiếc, tiếng súng vang lên, tiengs đấm đá, và tiếng kêu thảm thiết của ai đó…

Mấy người bọn họ lập tức bước nhanh chân hơn nữa.

Phía sau đã đánh nhau rồi, còn rút súng, đừng để liên lụy tới mình...

Có lẽ là vì bọn họ bứt ra tương đối sớm nên không bị cuốn vào trận phong ba kia, xuất phát từ cẩn thận, họ đã vòng một vòng tròn mới trở lại khách sạn. Nhân viên lễ tân vẫn không trực quầy, lúc bọn họ đi vào thang máy đã gặp được cô ta. Chỉ thấy cô ta đang ra sức kéo một cái túi bọc tử thi, cố sức kéo nó ra khỏi thang máy, mệt đến mức trán nhễ nhại mồ hôi.

Cô ta nhìn thấy nhóm Lục Tân thì cũng không chào hỏi, chỉ lạnh nhạt trừng mắt lườm họ một cái.

Đến khi họ lên lầu thì đã không còn nhìn thấy cái thi thể người phụ nữ kia nữa…

Bọn họ nhớ lại cái túi bọc tử thi mà cô gái lễ tân vừa kéo, lập tức hiểu rõ đó là cái gì.

“Tạm thời hai đứa cứ ở trong phòng này, chúng tôi có đồ ăn, hai em có thể lập đầy bụng trước, ngủ một giấc.”

“Nếu như ngủ được.

Hàn Băng sắp xếp cho hai chị em mang từ ngoài về ở lại trong căn phòng dư ra.

Hai chị em này vừa trở thành nguyên nhân của cuộc hỗn loạn, nếu để chúng ở lại đó thì sẽ không an toàn.

Ngoài ra cô ấy đã nói với Bích Hổ, dặn gã bắt cóc vị Đàn Gia kia trở về, nếu vậy đã định sẵn tối nay thành phố vệ tinh 3 không yên bình, nếu như để hai đứa bé này về nhà, rất có khả năng sẽ bị đàn em của Đàn Gia tìm được.

Xuất phát từ suy nghĩ này, cứ sắp xếp người ở trong khách sạn tương đối yên tâm hơn.

Cũng may hai chị em này cực kỳ nghe lời, đặc biệt là chị gái, có hơi sợ hãi, nhưng cứ liên tục nói cảm ơn với Hàn Băng.

Hàn Băng cầm chút đồ hộp và bánh mì cho hai chị em, nhìn hai đứa ăn ngấu nghiến thì cảm thấy hơi tò mò, cười hỏi hai chị em vài câu, sau đó đi ra khỏi phòng chúng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Lục Tân: “Anh có phát hiện ra điều gì hay không?”

Lục Tân nhìn cô ấy một cái, nói: “Có vẻ như trạng thái tinh thần của chúng    tốt hơn những người khác một chút?”

Hàn Băng gật đầu một cái, nói: “Tuy rằng cũng có quầng thâm mắt, nhưng rõ ràng là không nghiêm trọng như những người khác.”

Lục Tân suy nghĩ, nói: “Trẻ con bị ảnh hưởng ô nhiễm nhẹ hơn người lớn một chút?”

Hàn Băng lắc đầu, nói: “Có lẽ không phải nguyên nhân này.”

“Tuy rằng hai đứa bé kia tốt hơn người khác một chút, nhưng mà rõ ràng chị gái bị ô nhiễm nhẹ hơn em trai một chút, thậm chí tôi có cảm giác trông bé gái kia không có tinh thần, nhưng đó là bởi vì đói khát, chứ không phải vì thiếu ngủ.”

“Cô bé là người bình thường nhất trong thành phố này.”

Cô ấy hơi một cân nhắc, nói: “Bây giờ hai đứa bé đang sợ hãi, để chúng nghỉ ngơi một chút, sau đó tôi sẽ hỏi chúng.”

Lục Tân gật đầu một cái, đầu tiên dắt cô ấy và Hồng Xà về phòng trước, sau đó lẳng lặng chờ Bích Hổ trở về.

Cũng không chờ lâu lắm, đúng là Bích Hổ đã trói đại ca của đám người kia về thật.

Đầu tiên là trên đường phố vang lên tiếng la hét hỗn loạn, đứng trên mười mấy tầng lầu cũng có thể nghe rõ tiếng ồn ào bên ngoài, có người đang gân cổ lên la lớn: “Nhanh lên nhanh lên, con rùa rụt đầu kia khiêng đại ca của chúng ta chay mất rồi, mau đuổi theo đi...”

“Chạy về hướng nào?”

“Mẹ nó đây là chuyện quái quỷ gì vậy, chỉ đánh nhau một trận mà làm lạc mất đại ca…”

“Nhanh, lục soát cả thành phố phải tìm đại ca chúng ta về...”

Cùng với tiếng hỗn loạn đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa sổ.

Hàn Băng vội vàng đứng dậy, mở cửa sổ ra từ bên trong, đã lập tức nhìn thấy Bích Hổ đang lén lút, đôi mắt đã bị bầm tím một bên.

Một tay hai chân bu ở trên tường, một cái tay khác đang khiêng một người đàn ông đang hôn mê.

Nhìn bộ dạng thì gã cũng rất cẩn thận, có lẽ gã lo bị đám đàn em điên cuồng kia bắt gặp nên không dám đi cửa chính.

Nhưng trong tình huống phải a khiêng thêm một người bò theo vách tường lên gõ cửa sổ tầng mười bốn, thì đúng là khiến người khác phải cảm thấy mới lạ.

Gã tức giận ném người đó xuống tấm thảm, rồi bản thân thở ngắn than dài gào ầm lên với Lục Tân: “Đội trưởng, đội trưởng thân yêu của tôi, cuộc đời tôi lại thêm được một trải nghiệm mới, trước giờ tôi chưa từng thử việc bắt cóc tống tiền bao giờ, nhất là trói một đại ca thế giới ngầm thế này…”

“Cậu tốn công tốn sức làm chuyện này làm gì, chỉ cần cậu trực tiếp ra lệnh cho tôi xử lý ông ta không phải là xong rồi sao...”

Lục Tân nén cười, quan tâm nhìn Bích Hổ, nói: “Sao mắt lại bầm tím vậy?”

Bích Hổ đột nhiên nổi giận, liếc mắt đá ông già Đàn Gia đang hôn mê này một cái, nói: “Là ông ta đánh...”

“Dù sao thì cũng là vì nghiệp vụ bản thân không tốt, sau khi tôi sờ vào người ông ta, thì dùng dây buộc ông ta lại…”

“Ban đầu cứ nghĩ vậy là không sao rồi, thế mà thình lình ông ta co giò đạp cho tôi một cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận