Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1365: Con không hề muốn hủy diệt thế giới này (2)

Anh không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào.

Tức giận sao?

Hay muốn hủy diệt tất cả mọi thứ?

Thật ra thì cũng không phải, trong nháy mắt Lục Tân chỉ cảm thấy thật sự mệt mỏi.

Mệt đến nỗi ngay cả ý tưởng hủy diệt thế giới này cũng không có.

Hủy diệt nó làm gì, cứ cất nó ở chỗ này là được, dù sao không liên quan đến anh.

Đã rất lâu không cảm nhận được, loại cảm giác khủng hoảng và áp lực lớn như vậy lại một lần nữa xuất hiện.

Hơn nữa lần này dường như càng to lớn hơn, cũng càng đáng sợ hơn, giống như đêm tối luôn luôn đến, không cho phép bị cự tuyệt.

Lục Tân chỉ có thể im lặng đứng ở nơi đó, mặc cho bóng tối vô biên nhấn chìm mình.

Mà anh thậm chí không còn sức để phản kháng.

Có lẽ không phản kháng mới là cách để cho anh thoải mái nhất.

Trong đầu anh dường như bị suy nghĩ này dần dần chiếm cứ, dường như mất đi hứng thú với tất cả xung quanh.

Bao gồm cả cô Tiểu Lộc đang bị áy náy nhấn chìm, cả ông bảo vệ đang tức giận.

Mãi đến khi có một âm thanh dịu dàng vang lên bên tai anh: “Con thật sự muốn buông tha tất cả những gì con đã đi tìm lâu như vậy sao?”

Lục Tân hơi ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ.

Giống như anh không còn trong phòng làm việc của trường tiểu học, mà trở lại căn nhà cũ.

Anh thấy mẹ đang hiện ra, quan tâm đang đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay anh. Ở bên cạnh bà là người em gái nhát gan đang núp sau lưng mẹ, nhưng trong mắt không phải sợ hãi.

Mà là lo lắng.

Cha đứng ở một nơi xa hơn chút, dường như muốn nói gì nhưng lại không dám nói ra.

Người nhà bỗng nhiên xuất hiện khiến cho trái tim Lục Tân nhẹ nhẹ run lên một cái, dường như trong lòng có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể nói ra lời đơn giản nhất: “Con rất khó chịu.”

“Mẹ biết.”

Mẹ khe khẽ gật đầu, giọng nói mềm mại, giống như sợ bị dọa tới Lục Tân đang sợ hãi lúc này.

Người em gái bên cạnh cũng gật đầu theo.

“Mỗi một người đều luôn có thời điểm cảm thấy rất mệt mỏi.”

Mẹ cười nói: “Điều gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ, con đương nhiên cũng sẽ có.”

“Cho nên nếu bây giờ con cảm thấy rất khó chịu, rất mệt mỏi vậy chúng ta không phải làm gì cả, bây giờ chúng ta trở về nhà, ăn một bữa cơm thật ngon, tắm rửa, ngủ một giấc. Tất cả những thứ khác không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta không cần phải gánh vác những thứ này, chúng ta có thể sống thật khỏe, thật tốt, dựa vào cái gì mà chúng ta không thể để cho bản thân mình thoải mái hơn một chút chứ?”

“Cái thế giới này không cần một người thương tâm cứu.”

Những lời nói của mẹ khiến cho Lục Tân xúc động muốn khóc.

Những lời nói này, đánh trúng vào chỗ khát vọng nhất trong nội tâm của anh.

Quả thật cái gì anh cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ, một chút sức lực cũng không có. Nhưng mà khi mẹ dịu dàng nói ra những lời này, anh lại cảm thấy trong nội tâm trống rỗng của mình, dường như có một chút gì đó không rõ ràng.

Cứ thế buông bỏ hết tất cả những thứ này, về nhà tắm ngủ một giấc thật ngon, thật sự quá tốt.

“Nhưng mà…”

Anh im lặng, cơ thể không nhúc nhích. Nhưng mà cho dù là cô Tiểu Lộc đang chìm trong tự trách, còn có ông bảo vệ đang tức giận, còn có số tám bất lực mà chán nản, còn có những người đi vào trong trường tiểu học, từng đoàn từng lớp mang tới áp lực cho người khác cực lớn, còn có cặp mắt không biết lai lịch trên không trung, sau khi mở ra lại đem đến áp lực cực lớn cho Thanh Cảng, cũng xuất hiện ở trong đáy mắt anh.

Anh cảm nhận được lực lượng tinh thần của Oa Oa đang chiến đấu với cặp mắt trên trời kia.

Cảm nhận được những người trong thành Thanh Cảng đang cực kỳ hỗn loạn và sốt ruột.

Suy nghĩ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon và giải quyết cục diện hỗn loạn bây giờ ở trong thành, bắt đầu đối lập một cách rõ ràng.

Vì vậy, anh chìm vào bên trong những suy nghĩ xen lẫn bất đồng, im lặng rất lâu.

Nhỏ giọng nói với mẹ: “Con vẫn có chút không cam lòng.”

Lúc nghe được anh nói những lời này, cho dù là em gái hay là cha đang đứng phía sau, cũng hơi khẩn trương, ánh mắt sáng lên.

Biểu tình của mẹ cũng thay đổi một chút, sau đó bà còn kiên nhẫn nhẹ giọng hỏi: “Không cam lòng cái gì chứ?”

“Rất nhiều…”

Lục Tân suy nghĩ một chút.

Anh cũng đang suy nghĩ, bản thân mình có gì không cam lòng chứ.

Cho tới bây giờ, khi cô Tiểu Lộc nói ra được chân tướng tất cả những thứ này, đều nói rằng ban đầu anh không cần phải xuất hiện.

Anh bị phủ nhận.

Bây giờ cái gì cũng không để ý, quay về nhà ngủ một giấc mới là điều anh mong muốn nhất lúc này.

Nhưng trong nội tâm luôn có những tia không cam lòng như vậy, giống như đang cố gắng cứu vãn một chút tôn nghiêm cuối cùng của một đứa trẻ.

Ánh mắt quan tâm của mẹ cho anh dũng khí để nói ra những lời này.

Anh dùng lực cực kỳ nhẹ, nhỏ giọng nói: “Bởi vì câu chuyện vốn dĩ không nên như thế này.”

Mẹ vui mừng nhìn Lục Tân, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng ôm anh một cái, nhẹ giọng bảo: “Rất tốt.”

“Con đã bắt đầu cảm nhận được tinh thần trong suy nghĩ của mình rồi.”

Vừa nói mà vừa nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, đưa tay ra nắm lấy súng trong tay ông bảo vệ.

“Nếu không đúng hãy để chuyện trở lại quỹ tích vốn có của nó đi.”

“Chúng ta có năng lực này.”

Lúc khẩu súng trong tay ông bảo vệ bị cầm đi, những người ở chỗ này bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Trong căn phòng làm việc mờ tối, Lục Tân cúi thấp đầu chỉ im lặng, nhưng khiến cho người khác cảm nhận được một cảm giác quái dị khác thường. Rõ ràng anh đứng ở nơi đó cô độc, nhưng không khí bên người anh không ngừng xuất hiện những gợn sóng mơ hồ, khiến cho lòng người cũng trở nên căng thẳng.

Bọn họ sửng sốt, tiếng nói chuyện và thở dốc đều bị đè nén xuống, nghe được âm thanh rất nhỏ trong miệng Lục Tân .

Âm thanh này không ngừng thay đổi giọng, khi thì mờ mịt, khi thì dịu dàng, khi thì non nớt giống hệt như một cô bé.

Không ngừng lặp lại các loại lời nói: “Đúng không? Cái gì chúng ta cũng không cần lo, quay về ngủ một giấc là ổn rồi.”

“Nhưng con có chút không cam lòng.”

“Tại sao không cam lòng?”

“Anh cố gắng lên.”

“Giết bọn họ, Giết hết đám ngu xuẩn không hiểu chuyện này, giết sạch toàn bộ…”

“Rất nhiều chuyện con không cam lòng, có rất nhiều điều con không muốn buông tha cuộc sống tốt như vậy, con cũng không muốn là một người sống cô độc, con không muốn như trước, con không thích những người đó, cũng không quan tâm bọn họ, nhưng lúc chỉ còn lại một mình con, trong lòng con... thực sự khổ sở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận