Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 195: Anh ta bây giờ rất bình thường (2)

Rắn Chúa khẽ cau mày khi nghe câu nói của Bích Hổ, như thể gã đang muốn nói điều gì đó.

Lúc này, có một người đàn ông nhỏ bé dùng tấm ni lông màu đen quấn quanh người bước vội tới đây. Hình như có chuyện gấp muốn nói nhưng cũng không dám tới gần. Rắn Chúa khẽ gật đầu thì hắn mới dám vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói vài câu. Sau đó, nhìn thấy Rắn Chúa đang kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, thậm chí còn nhìn Bích Hổ với vẻ kinh hoàng.

"Vừa rồi anh đã hét bằng loa lớn..."

Vẻ mặt cô ta vô cùng mất tự nhiên, giọng nói dao động lạ thường: "Có thật không?"

"Loa lớn?"

Bích Hổ sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, cười nói: "Nghĩ gì vậy, đó là nói dối các cô thôi..."

Rắn Chúa liếc hắn một cái nói: "Vừa rồi anh nói là chúng tôi quá điên cuồng. Chẳng lẽ các anh là người của tường thành cao..."

Một bên nói, một bên vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, hừ lạnh một tiếng: "... thì không điên sao?"

Bích Hổ không hiểu vì sao Rắn Chúa đột nhiên có chút lạnh lùng, trong lòng ngạc nhiên nghĩ: "Không lẽ cô ấy không thích người hay nổ sao?"

Đang định giải thích thì đột nhiên, một tiếng hét vang lên.

Tiếng hét thảm đó phát ra từ nhà kho.

Nghe rồi, chính tiếng phát ra từ người có năng lực hệ con rối mặc vest đỏ.

Tiếng kêu quá lớn khiến mọi người bên ngoài nhà kho gần như bị hãi hùng khiếp vía.

Tiếng hét ẩn chứa sự đau đớn và sợ hãi, bàng hoàng và sợ hãi, thậm chí còn gây ra một sự run rẩy khó tả.

Xung quanh đều được trang bị súng, Rắn Chúa vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Bích Hổ, ngay lập tức nổi da gà và có chút kinh hãi nhìn về hướng nhà kho.

Những người ở vùng hoang dã đều là những người sành sỏi về hình phạt, bộ sưu tập riêng của Rắn Chúa có thể được coi là thứ tuyệt nhất ở vùng hoang dã.

Nhưng dù có tưởng tượng thế nào, họ cũng không biết hình dáng công cụ tra tấn gì mà có thể khiến một người hét thảm như vậy.

Tiếng la hét vẫn tiếp tục và không ngừng tăng lên.

Ngay cả con mèo trong tay Rắn Chúa cũng bị đánh thức, quay đầu nhìn về phía nhà kho, vẻ mặt con mèo có vẻ hơi kỳ quái.

Phản ứng đầu tiên của Rắn Chúa là nhìn ra bên ngoài thị trấn.

Sau đó cô quay người lại nhìn Bích Hổ, vẻ mặt có chút nghiêm nghị mà cũng không giấu được vẻ lo lắng.

Giọng Bích Hổ bỗng hơi thắt lại, nuốt nước bọt.

Gã sửng sốt một chút, mới quay người nhìn về Rắn Chúa, nói: "Đương nhiên, chúng tôi cũng có một vài người không được bình thường..."

Rắn Chúa quay lại nhìn gã, ánh mắt trở nên kỳ lạ.

Tiếng kêu kéo dài khoảng chục giây rồi đột nhiên im bặt.

Sau đó trong nhà kho yên tĩnh hồi lâu, những người bên ngoài cũng yên lặng đến lạ thường, cũng không có ai lên tiếng.

Một lúc sau, cửa kho đột nhiên bị mở ra, Lục Tân từ bên trong đi ra.

Anh dường như đang suy nghĩ, vẻ mặt có chút nghĩ lại còn sợ.

"Cậu ta lại còn sợ cái gì?"

Bích Hổ không khỏi suy nghĩ, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, có phải là tiếng hét của người đàn ông mặc vest đỏ khiến anh sợ hãi?

Nhưng tiếng hét thảm kia của người ta, còn không phải do anh làm sao?

Anh đang sợ bản thân mình?

“Những gì nên hỏi tôi đã hỏi được rồi."

Lục Tân đi về phía Bích Hổ, có thể thấy một cách rõ ràng là Rắn Chúa đã lùi lại một bước khi Lục Tân đi qua đây. Lục Tân nhìn thấy bên cạnh Rắn Chúa có tên thuộc hạ đang cầm điếu xì gà, liền thuận tay nhận lấy nó, đưa cho Bích Hổ, rồi nói: "Xem ra chúng ta nên xuất phát sớm, không có thời gian áp giải người này trở về Thành Thanh Cảng, có thể nhốt hắn ở đây trước được không?"

Nói rồi nhìn Rắn Chúa, nói, "Sẽ có người ở Thanh Cảng đến đưa anh ấy về."

Rắn Chúa sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Tiểu huynh đệ Lý Tứ tin tưởng tôi sao?"

Lục Tân mất một lúc mới phản ứng được Lý Tứ là ai, sau đó gật đầu nói: "Tôi tin."

Trước khi bắt được người, bọn họ lo lắng người ở Thị trấn Hắc Thủy sẽ bao che cho những người này. Nói cách khác, cho phép họ tiếp xúc với những người này sẽ gây ra một số việc ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ, người cũng đã bị bắt, ngay cả nên thẩm vấn thì cũng đã thẩm vấn.

Lục Tân cũng rất nhẹ nhõm.

Không thể để những người này gây ra tai nạn nữa, và càng không thể để cho bộ đồ đỏ này trốn thoát khi chưa được phép …

Những người này không thể gây ra bất trắc nào nữa, càng không thể tự ý thả người mặc vest đỏ này trốn thoát…

Ngay cả khi thả anh ta đi, chưa chắc anh ta đã chạy!

"Tiểu huynh đệ tin tôi là một chuyện tốt..."

Người phụ nữ được gọi là Rắn Chúa liếm môi, cười nhẹ: "Nhưng người này không bình thường đúng không? Tôi có thể giam được anh ta sao?"

Lục Tân quay đầu nhìn, theo ánh đèn bên ngoài nhà kho có thể nhìn thấy người đàn ông mặc vest đỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn không ra vết sẹo nào trên người, nhưng cả người anh ta run lên, các cơ trên khuôn mặt không ngừng run rẩy.

Từ đôi mắt anh ta lộ ra một cảm giác sợ hãi sâu sắc, những giọt nước mắt và nước mũi tèm lem trên khuôn mặt.

Khi có ai đó nhìn vào người anh ta, anh ta sẽ hét lên một cách cuồng loạn:

"Quái vật, quái vật ... tất cả đều là..."

“Đều là quái vật!

Không khí xung quanh đột nhiên có chút trầm mặc, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lục Tân.

Lục Tân chỉ bình tĩnh lắc đầu nói: "Không cần lo lắng, hiện tại anh ta bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận