Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 593: Thần ra đời (1)

“Thành thật xin lỗi!”

Lục Tân đeo ba lô lên, đứng ở ngoài hành lang tối đen như mực của tòa nhà, nói khe khẽ.

Anh đang nói xin lỗi vì vừa rồi không nghe theo lời của em gái và cha: “Bây giờ con đã càng lúc càng hiểu hai người, vừa rồi con đã có ý định sẽ giết chết ông ta, cũng có suy nghĩ sẽ biến ông ta thành món đồ chơi, nhưng cuối cùng, vẫn quyết định làm theo ý mình…”

Anh hơi dừng lại một chút, rồi mỉm cười dịu dàng: “Dù sao ông viện trưởng đã từng nói, giáo dục phải tìm đúng phương pháp.”

“Anh trai tốt nhất…”

Em gái đang bay nhanh trên vách tường, trông cô cực kỳ hưng phấn: “Em thích cách làm của anh.”

“Ha ha ha…”

Trong bóng đêm duỗi tay không thấy được năm ngón, tựa như có một bóng người cao lớn luôn đi theo phía sau Lục Tân, mang đến một cảm giác áp lực nặng nề.

Ông cũng đang cười, nhưng giọng cười lại mang đến cho người nghe cảm giác lành lạnh sởn cả da gà: “Tao cho rằng lần này mày lại tái phạm bệnh cũ lần nữa, nhưng mà… lần này miễn cưỡng cũng được, đương nhiên vẫn khiến tao chưa hài lòng, nhưng so với trước kia, thì coi như… Tiến bộ?”

“Gì cơ?”

Lục Tân không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

Không ngờ cha lại khích lệ anh đó?

Là bởi vì sự tín nhiệm của ông dành cho anh tăng lên sao?

Khi đang trò chuyện nhẹ nhàng, anh thoải mái đi tới.

Giống như đang tản bộ trên sân vắng, nhưng ở tầng dưới vẫn thỉnh thoảng sẽ xảy ra vài rung động.

Cho dù là tiếng động lớn thế nào thì vẫn cảm nhận được, điều này vô tình chứng minh dưới lầu đang có một thứ đồ vật đáng sợ nào đó, nó mang đến cho Lục Tân một cảm giác sợ hãi từ trong tiềm thức… Lục Tân đang men theo cảm giác sợ hãi này để tìm kiếm nó.

Không biết đi được bao lâu, anh đi đến một văn phòng trống trải.

Anh có thể cảm nhận được thứ đồ đáng sợ kia đang nằm phía dưới văn phòng này.

Nhưng mà tòa nhà này không có đèn, thang máy cũng bị hư, bốn phía quanh hành lang đều trống trải, anh không biết phải đi xuống bằng cách nào mới đúng.

Vì thế, anh gật đầu, nói: “Ở chỗ này đi!”

“Ha ha, hả…”

Cha hơi ngây ra, sau đó đột nhiên hiểu ý của anh, rồi nở một nụ cười hưng phấn.

Đột nhiên em gái trở nên hơi lo lắng, lập tức nhảy lên trên lưng Lục Tân.

“Hì hì hì hì…!”

Lục Tân đứng trong bóng tối, chỉ có vài ánh đèn đường le lói chiếu qua khung cửa sổ.

Điều này làm cho xung quanh anh là bóng tối vô tận.

Mà lúc này, bóng tối cũng đang bắt đầu ngưng tụ dưới chân anh.

Sau đó, có một sức mạnh cực mạnh ẩn giấu trong bóng tối đột nhiên ngưng tụ lại.

Sàn nhà dưới chân cũng bắt đầu rung động, cả căn phòng đã nổ tung.

Sàn nhà cũ nát làm bằng gỗ đột nhiên vỡ nát, vụn gỗ bay tung tóe, sau đó chính là lớp xi măng ở phía dưới, sắt thép, ống dẫn, lớp phân tầng hỗn tạp.

Bóng tối dần lan xuống dưới, ăn mòn mặt đất từng chút từng chút.

“Ầm ầm…”

Bỗng nhiên sàn nhà sụt lún, bụi mù nổi lên, Lục Tân rơi thẳng xuống tầng tiếp theo.

Bóng đen tiếp tục ăn mòn, anh lại rơi xuống một tầng nữa.

Không có thang máy, vậy tạm thời dùng cái này.

“Ầm…”

Cửa chính phòng thí nghiệm bị ai đó dùng một chân đá văng, Bích Hổ là người đầu tiên vọt vào trong, cơ thể gã rất linh hoạt, một tay cầm bình xịt, tay khác lại cầm một khẩu súng lấy từ trên người đồng đội Hạ Trừng, bên trong chứa đầy viên đạn đặc chế.

Lúc này, họng súng còn đang bốc khói, hơi đỏ lên.

“Tất cả mọi người không được nhúc nhích, ai dám cử động thì bắt chết người đó…”

Tất cả những người vốn luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm lập tức ngừng lại, đám người hoảng sợ nhìn sang đây.

Vừa rồi họ đã nghe thấy tiếng động ở ngoài, biết có người đang xông vào, cho nên vừa tập trung làm việc vừa chờ đợi sắp xếp từ bên ngoài, để tranh thủ cho họ thêm một chút thời gian. Nhưng mà đám người có năng lực từ thành chính đến còn nhanh hơn trong tưởng tượng của họ.

“Xì xào…”

Theo sát sau Bích Hổ có bảy tám bóng người vọt vào.

Đi đằng trước chính là Hạ Trùng cầm theo một khẩu súng tự động.

Súng phun lửa dùng hết nguyên liệu không biết đã bị cô ấy ném đi đâu.

Bên cạnh cô ấy là Trần Tinh mặc bộ đồ chiến đầu ôm sát cơ thể.

Trông cô ấy cũng không ổn hơn bao nhiêu, phần dưới bụng có một vết thương bị cắt dài kéo ra đến sau lưng.

Còn phía sau là bác sĩ, và quý cô mặc trang phục Gothic trong tay cầm roi, người đàn ông dùng khăn tay tinh xảo che miệng, dần dần xuất hiện.

Rõ ràng là họ đã trải qua một trận chiến ác liệt mới đến được nơi này.

Thấy đám người này xông vào phòng thí nghiệm, những nhân viên làm việc đang ngồi trước máy tính trợn mắt nhìn nhau.

Trong đó không ít người để lộ vẻ bất mãn trên nét mặt.

Có người lặng lẽ vươn tay đặt lên khẩu súng nằm bên trái bàn làm việc.

Cũng có người đang từ từ đưa tay ra cầm mũ giáp phòng hộ treo trên bức tường bên cạnh.

“Kết thúc rồi.”

Nhưng vào lúc này, quý cô mặc trang phục Gothic bước ra khỏi đám người, nét mặt rất kiêu ngạo, hơi nhíu mày.

“Đám ranh con, quỳ xuống cho chị…”

Cô ta vừa nói, vừa giơ cao cây roi trong tay lên, phất mạnh xuống.

“Chát!”

Tiếng động thanh thúy giống như là tín hiệu.

Làm cho nét mặt tất cả nhân viên có mặt trong văn phòng đều trở nên mơ màng, thậm chí còn có vẻ không thể chịu được mà lộ ra vẻ say mê cuồng nhiệt. Tiếng động sột soạt vang lên, họ đẩy bàn ghế và máy tính ra, hoặc là lập tức cúi đầu xuống mặt đất, thành thật quỳ xuống.

“Ha ha, quỳ lên trước một chút, cách chị gần một chút!”

Quý cô mặc trang phục Gothic đảo đôi mắt yêu kiều nhìn sang những người này, nụ cười càng thêm khiêu khích.

Cây roi trong tay lại vẽ lên một vòng trên không trung, rồi dùng sức phất mạnh xuống.

“Vút!”

Dường như nhận được tín hiệu nào đó, tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm đều bò về phía trước giống như phát điên.

Bò còn nhanh hơn cả chạy, giống như từng con chuột lớn.

Có một vài người trong đó, rõ ràng nét mặt họ vẫn còn sự phẫn nộ và không cam lòng, nhưng cơ thể lại cực kỳ thành thật.

Mà phía sau quý cô mặc trang phục Gothic, Bích Hổ cũng dùng sức đấm cái chân hơi run rẩy của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận