Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 934: Hội nghị kỳ quái (2)

Cho dù là Black Jack hay là Phương Phiến và Hồng Đào, họ đều không có hứng thú với những người này, vẻ mặt vô cùng lười nhác.

Ngược lại thì Lão K lại tươi cười niềm nở, cứ liên tục chào hỏi những người này, sau đó nói:

“Về vấn đề ô nhiễm mà thành phố Hắc Chiểu gặp phải hiện tại, xin các vị lãnh đạo cứ yên tâm, đội trưởng chúng tôi có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc xử lý ô nhiễm đặc biệt. Những sự cố ô nhiễm bùng phát ở thành phố Trường Hồ, có hơn một nửa là anh ấy giải quyết, hơn nữa cách đây không lâu, những sinh vật kỳ quái trong vùng cấm cấp S xung quanh thành phố Trường Hồ đều do anh ấy tự tay giết chết.”

“Đã có kinh nghiệm từng giải quyết sinh vật kỳ quái ở vùng cấm cấp S, nói vậy thì giải quyết vấn đề ở thành phố Hắc Chiểu cũng không nói chơi.”

“Thật tốt quá.”

Vị trưởng thư ký Thẩm kia khẽ khom người trước người đàn ông bện tóc đuôi ngựa, mỉm cười đầy kính cẩn: “Vậy phải làm phiền anh rồi.”

Đầu bên kia bàn hội nghị dài, một đám quan viên trong tổng sở hành chính cũng đều gật đầu theo, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng.

Vẻ mặt người đàn ông bện tóc đuôi ngựa vô cảm nhìn quanh căn phòng họp này, giả vờ ngó lơ lời của cô ta.

Lão K cười nói: “Thư ký trưởng khách sáo quá, đây vốn dĩ là chuyện chúng tôi nên làm mà.”

Nói tới đây anh ta hơi im lặng, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Chẳng qua, chúng tôi được mệnh lệnh đến đây chi viện, giúp thành phố Hắc Chiểu giải quyết vấn đề, nếu vậy, có phải phía thành phố Hắc Chiểu cũng nên tỏ rõ thành ý phù hợp hay không?”

Vị thư ký trưởng mặc đồng phục mỉm cười đầy kính cẩn, nói: “Thành ý thế nào?”

“Đương nhiên là hiệp ước hỗ trợ thân thiện giữa thành phố Trường Hồ và thành phố Hắc Chiểu.”

Lão K cười nói: “Chẳng phải lúc trước Trường Hồ chúng tôi đã nhiều lần bày tỏ thiện chí với thành phố Hắc Chiểu mà, đúng không?”

“Đương nhiên, chúng tôi không rõ về điều khoản cụ thể, chuyện này cần nhà chức trách của hai thành phố Cao Tường bàn bạc, còn tiểu đội chi viện chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm điều tra và giải quyết vấn đề ô nhiễm đặc biệt mà mấy người đang gặp phải. Cho dù thành phố Hắc Chiểu có ý kiến với đề nghị của Trường Hồ chúng tôi thì cũng không sao, hai bên cùng thảo luận là được. Bây giờ chúng tôi chỉ quan tâm đến vấn đề thái độ của thành phố Hắc Chiểu mà thôi.”

Nụ cười trên mặt thư ký trưởng thành phố Hắc Chiểu vẫn không thay đổi, nói: “Xin lỗi, chuyện này tôi không tự quyết định được…”

“Không tự quyết định được?”

Nụ cười trên mặt Lão K đã nhạt đi mấy phần, mỉm cười nhìn về phía bàn hội nghị dài: “Vậy bọn họ thì sao?”

Thư ký vẫn nở nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, nói: “Bọn họ cũng không thể...”

Nghe thấy lời nói của cô ta, Lão K lập tức cười ha hả, quay đầu nhìn Phương Phiến và Hồng Đào, buông tay.

Vẻ mặt Black Jack vẫn rất vô cảm, khẽ gật đầu.

Lão K cười nhìn về phía thư ký trưởng Thẩm, nói:

“Vậy tôi thấy tò mò, nếu họ đều không thể, vậy bây giờ trong thành phố Hắc Chiểu các cô, ai là người có thể quyết định?”

Nụ cười trên mặt thư ký Thẩm vẫn không thay đổi, khóe môi cong lên thành vòng cung, nhưng không có chút thay đổi nào, khẽ cười nói:

“Chẳng lẽ ở trong phòng này anh chỉ thấy có mỗi họ thôi sao?”

Trong lúc nói chuyện, cô ta nhẹ nhàng uyển chuyển móc trong túi ra một cái nút tinh tế, rồi nhẹ nhấn nó một cái.

Lúc cô ta làm động tác này, đám người Black Jack đều khẽ liếc mắt nhìn động tác của cô ta.

Nhưng cô ta chỉ nhấn vào cái remote mà thôi, theo một tiếng “Tích” , ánh sáng trong phòng hội nghị đột nhiên tối đi.

Cùng lúc đó có tiếng rèm cửa bị kéo lại, bức màn sân khấu màu đen hai bên trái phải chầm chậm kéo lại tạo ra làn gió nhẹ, phía sau sân khấu bị tấm màn che khuất, có hai chùm ánh sáng nhạt từ từ lóe lên trong khung cảnh tối tăm.

Phía sau bàn hội nghị, sắc mặt nhóm quản lý và bộ trưởng trong Tổng Sở Hành Chính bỗng nhiên trở nên hoảng sợ lạ thường.

Mồ hôi trên trán tuôn rơi xối xả.

Có người vì quá căng thẳng mà cả người xụi lơ, gần như muốn ngã khuỵu xuống mặt đất.

Vách tường phía sau bức màn đã được kéo lại là một màu trắng toát, mà phía trên vách tường màu trắng đã hiện lên từng khuôn mặt thật lớn.

Mỗi một khuôn mặt đều cao hai đến ba mét, giống như là gỗ được khắc trên vách tường, nhìn giống như những bức phù điêu màu trắng, biểu cảm trên mặt được điêu khắc sinh động như thật, có cái trong trạng thái ngủ say, cũng có cái trong trạng thái tỉnh táo, bởi vì ánh đèn xung quanh tối tăm cho nên càng khiến họ có vẻ nhợt nhạt đến kỳ lạ, con ngươi màu trắng dã giống như không có mắt.

“Rầm!”

Ngay khi khuôn mặt những người đó xuất hiện, hai người Phương Phiến và Hồng Đào đồng loạt bật dậy, đứng tựa lưng vào nhau, nhìn thẳng về hai phía.

Ánh mắt Lão K cũng sầm xuống, nhét hai tay vào trong túi.

Người đàn ông có biệt danh là Black Jack từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt luôn vô cảm đã lộ ra nụ cười nhạt, khẽ cất lời: “Ngay từ lúc không tìm được người liên lạc, tôi đã nghi ngờ ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu đã nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.”

“Nhưng mà tôi không ngờ rằng thế mà năng lực của người dân ở thành phố Hắc Chiểu mấy người lại chẳng…”

“Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cơ cấu hành chính của cả thành phố đã bị những thứ quỷ quái này thâu tóm…”

Giọng nói của anh ta càng lúc càng thấp, những lời cuối cùng là đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Có điều, thật ra như vậy cũng khá tốt...”

Lúc nói đến những chữ nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì, đột nhiên anh ta đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận