Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1368: Ai có thể phán xét được con? (1)

“Là thời khắc cô phải trả giá rồi…”

Lục Tân nhẹ nhàng quay người nhìn về phía sân trường tràn đầy người chấp pháp, bỗng có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Âm thanh này êm dịu rồi lại chen chúc, bởi vì tất cả mọi người đều đồng thanh mở miệng, dùng một tiết tấu giống nhau đến mức có thể đo được, đây cũng không phải là một âm thanh trong hiện thực, giống như là nghe được trên phương diện tinh thần, giống như cảm ứng vậy.

Giống hệt thủy triều dâng trào về phía tòa nhà dạy học, bốn phương tám hướng, đồng thời rung động với lực lượng tinh thần của cô Tiểu Lộc.

“Cô đã từng bởi vì lòng riêng và suy nghĩ của chính mình, mà hại chết những đứa trẻ của cô nhi viện.”

“Bọn họ mở to con mắt bất lực, chết đi dưới những vũng máu.”

“Bây giờ cô cũng phải trả lại một cái giá đắt, đổi lấy sự nghỉ ngơi của bọn họ, cũng đổi lấy cho mình một nội tâm bình tĩnh.”

“Cô cũng nghe được bọn họ đang kêu gọi cô không?”

Lại một khoảng không gian tương tụ âm thanh quấn quanh phòng dạy học nho nhỏ. Cơ thể Tiểu Lộc đã không nhịn được mà run rẩy, đây là một loại áp lực tinh thần lớn tới mức đỉnh điểm, ảnh hưởng tới hệ thần kinh lúc xảy ra phản ứng.

Con ngươi của cô trợn trừng, trong mắt bắt đầu xuất hiện những tình cảnh xa xưa.

Toàn bộ văn phòng, hoặc nói đúng hơn là cô nhi viện, đều xuất hiện hết cái này đến cái khác, tình cảnh mê ly.

Bọn họ vỗ tay, trong không khí ở hành lang của mỗi lầu dạy học, vui vẻ nhảy lên, xuyên qua vách tường và cửa sổ.

“Con nít nhỏ, qua nhà nhà.”

“Cậu trải cái bàn, tôi cắm hoa.”

“Xem đi xem đi, anh ta tới mọi người cùng nhau chạy đi a.”

“Những người mau mau chạy trốn.”

“Đưa theo con quái vật kia đi.”

“Hỏng rồi hỏng rồi, cậu ta tức giận rồi, mọi người cùng nhau cười ha hả.”

Loại tình cảnh nửa thật nửa giả này, phảng phất bao trùm từ trong ác mộng đến hiện thực

khiến cho mỗi người đều sinh ra một cảm giác bị đè nén mãnh liệt, có người thấy chua xót và áy náy.

Bởi vì đây chính là cảm xúc chiết xạ từ trên người cô Tiểu Lộc, ban đầu cô ấy cực kỳ áy náy với chuyện này, chiếu rõ đến hiện thực, bây giờ nhận lấy lực lượng thành hình, không thể khống chế mà phát ra ngoài.

Trong tầng tầng huyễn ảnh, Lục Tân khẽ nhíu chặt lông mày.

Thậm chí khóe miệng của anh cũng động đậy khe khẽ, nhưng anh cố đè nén, không nhúc nhích.

Mãi đến khi ông bảo vệ chạy thất tha thất thiểu bên trong huyễn ảnh chạy tới lầu một phía tây ký túc xá của bọn họ, anh mới nghe thở ra một hơi, chợt ngẩng đầu lên.

“Vù vù.”

Cái bóng của anh bỗng nhiên giống hệt như thủy triều, tản ra dưới chân.

Ở vị trí tầng ba, trong nháy mắt bỗng hình thành một con suối màu đen, không, ngừng tuôn ra, sau đó theo những tầng lầu dạy học, từng tầng từng tầng chảy xuống phía dưới những nơi đã đi qua tất cả huyễn ảnh đều tan thành mây khói, âm thanh những đứa trẻ la hét cũng biến mất, không gian im ắng trở lại.

Lục Tân bất chợt quay đầu, bỗng nhìn thấy mẹ, bà đang nhẹ nhàng đi về phía trước.

Trong chiếc túi nhỏ xách theo, bà từ từ móc ra một chiếc kéo.

Bóng dáng bà cũng không ngừng tản tra, nhẹ nhàng ấm áp giống nhau, nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện ở những vị trí khác nhau trong tầng dạy học.

Có ở trong hành lang, có ở cửa, có trong phòng đen thui, có cả xuất hiện ở phía sau lưng người chấp pháp.

“Cùng đem ngồi trên một khinh khí cầu, so với những người đeo vương miện, cậu càng giống một tên hề hơn.”

Rất nhiều bóng dáng của mẹ, đều lộ ra nụ cười giễu cợt.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Sau đó, trong không gian, không biết vang lên bao nhiêu âm thanh mở kéo cùng một lực.

Mỗi một người chấp pháp, bọn họ đều mặc âu phục, đeo cà vạt, giày da sáng bóng, bọn họ chung chúc đầy cả cái trường học, bắt đầu tiến vào trong phòng học, chuẩn bị xét xử cô Tiểu Lộc.

Nhưng cũng chính lúc này, cơ thể giống như bị một dòng điện vô hình ràng buộc.

Ngay sau đó, cơ thể bọn họ tan biến, sau đó biến mất.

Giống như là hình ảnh ti vi bị cúp điện.

Chẳng qua là giữa khoảnh khắc này, tiếng con nít cười đùa bên trong phòng học, với sân trường nhốn nháo người chấp pháp, tất cả đều biến mất.

“Năng lượng của cha với mẹ vẫn mạnh như vậy.”

Lục Tân nhỏ giọng khen ngợi, trầm trồ một tiếng, sau đó nhìn người em gái bên cạnh.

Em gái núp ở phía sau ghế sa lông , thân thể bé bé rúc rúc thành một nắm, nhìn lén cô Tiểu Lộc.

Mới vừa rồi vang lên tiếng cười huyên náo, mẹ và cha không chịu ảnh hưởng nhiều, mặc dù Lục Tân bị ảnh hưởng, nhưng anh nhịn xuống, so sánh ra thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất là em gái, nước mắt trên mặt cô bé không ngừng chảy ra.

Vốn dĩ Lục Tân muốn đi ra khỏi phòng, nhưng lại ngừng lại.

Hơi suy nghĩ, anh đi đến cạnh em gái, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhở của con bé, nói: “Em đi về trước đi.”

“Ở nhà chờ anh.”

Mắt cô bé trợn tròn, không biết nhìn Lục Tân như thế nào.

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu với con bé, nói: “Không cần lo lắng, anh nhất định sẽ xử lý xong chuyện này.”

“Tin tưởng anh, được không?”

Em gái chần chừ một lúc lâu, mới nặng nề gật đầu một cái.

Lục Tân cười, dắt bàn tay bé nhỏ của con bé, mượn năng lượng của em gái, cơ thể anh lập tức trở nên linh hoạt, chui thật nhanh ra khỏi cửa sổ, đạp mấy bước vào mặt tường, nhanh nhẹn nhảy lên trên nóc phòng học, đứng thẳng người.

Sau đó mới buông lỏng tay em gái, nhìn cô bé nhanh chóng rời khỏi về phía nhà cũ. Chạy đi rất xa còn quay đầu lại nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận