Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 241: Giai đoạn thứ hai (1)

Sau khi được Hàn Bằng phân tích tỉ mỉ, Lục Tân đã không do dự mà quyết định rất nhanh chóng.

Đồng ý.

Bắt anh hoàn toàn từ bỏ thù lao là không thể được.

300 vạn không thể bay mất như thế, tuyệt đối không thể.

Nhưng chuyện liên quan tới “giai đoạn thứ hai” lại rất rất quan trọng. Trong lòng anh rất muốn tìm hiểu rõ, cho nên hệ thống thăng cấp của nhân tài đặc thù đối với anh mà nói cũng rất quan trọng. Nếu Hàn Băng đã khui ra lỗ hổng trong quy định của Thanh Cảng thì đương nhiên anh không thể không đồng ý.

Còn việc vừa nhận thù lao vừa hưởng thụ đãi ngộ thăng cấp của nhân tài đặc thù thì Lục Tân không suy xét đến.

Anh cảm thấy điều này rất bình thường.

Một thành chính của Thanh Cảng và năm thành phố Vệ Tinh, có nhiều người như vậy thì sao lại chỉ cho mình hưởng đãi ngộ đặc biệt chứ?

"Tính toán như vậy, trong nhiệm vụ truy bắt đoàn kỵ sĩ lần này, đồng chí Lục tiên sinh nhận đến một triệu năm trăm ngàn… Thông qua điều mười trong Điều lệ đặc thù của Thanh Cảng, tôi sẽ giúp đồng chí hoàn chỉnh hạn mức sau thuế…”

"Trừ việc chuyển chính thức ra, đồng chí cũng trực tiếp thăng cấp đãi ngộ nhân tài đặc thù cấp hai.”

"Qua đối chiếu tương ứng với đãi ngộ của thị dân cấp ba."

“Đồng chí sẽ thu được trợ cấp nhiệm vụ tương ứng của thành phố Vệ Tinh Thanh Cảng số hai, bảo hiểm phúc lợi về hưu và chữa bệnh cùng với việc đảm nhận chức vụ quan trọng tại Sở hành chính, quyền lợi mua bất động sản tại một số vị trí đặc thù, vân vân. Mặc khác, đồng chí sẽ có được một tấm giấy thông hành được phê chuẩn đặc biệt, có thể tùy ý đi vào bốn thành phố Vệ Tinh khác, hoặc là trong tình huống có sự xin phép trước có thể tiến vào thành chính.

“Trong đó, thù lao của nhiệm vụ lần này sẽ lần lượt chuyển vào tài khoản của anh trong vòng ba giờ làm việc."

“Hiệp nghị chuyển chính thức và thăng cấp thân phận trong hệ thống tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng trong thời gian ngắn nhất.”

“Thu nhập từ nhiệm vụ lần này và những công vụ mà anh yêu cầu, cấp trên đã phê chỉ thị rất nhanh sẽ đến tay anh.”

"Đúng rồi, xe mô tô mà anh xin tôi đã đặc biệt đề nghị các đồng nghiệp ở bộ nghiên cứu sửa chữa rồi…”

"Sau khi được chuyển chính thức, ngay lập tức anh sẽ có được quyền hạn ở phương diện này…”

Nghe Hàn Băng nhẹ nhàng mà giảng giải rõ ràng, trong lòng Lục Tân có một loại cảm giác vui vẻ không nói nên lời.

Anh rất thích nghe Hàn Băng nói những chuyện, cứ nói tiếp cũng sẽ không chán.

Vấn đề duy nhất chính là, nghĩ đến một triệu rưỡi bị mất đi kia trong lòng hơi có cảm giác quay cuồng…

"Đồng chí, nếu như anh đồng ý, bây giờ tôi có thể đi xin ngay. Anh có thể chờ tôi ở Sở Cảnh vệ một lát. Tôi nghĩ đến buổi chiều là có thể làm xong tất cả các hợp đồng. Sau khi anh ký tên là tập tức có thể đi theo quy trình, đồng thời hoàn thành việc cấp phát…”

“Được…”

Lục Tân sảng khoái đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại của Hàn Băng, anh ngồi một lát, bắt đầu suy tư về một vấn đề quan trọng: “Tổng cộng kiếm lời bao nhiêu?”

“Báo cáo bức tranh cha con họ Hứa cất giấu được thưởng mười nghìn, rửa sạch ô nhiễm khuếch tán ở cửa hàng hơn có hơn vạn người được thưởng một trăm ngàn, xử lý bom ô nhiễm tinh thần ở tường phía nam được ba trăm ngàn, sau đó… Thật ra lúc ở thị trấn Hắc Thủy không có tiền phạt, nhưng mình xin ba nghìn, hỏi đường ở thị trấn Vui Vẻ có thể kiếm được một trăm ngoài định mức, hao tổn đạn là do mình báo thêm mười viên, một viên mười đồng…”

“Còn có thăm dò thị trấn Vui Vẻ ba trăm ngàn.”

“Vật tư thu được từ đoàn kỵ sĩ là xe mô tô chở vũ khí của bọn họ… tám nghìn?”

“… Rẻ thế à?’

“Cũng may ở thị trấn Hắc Thủy cũng mò được một ít trên người của người đàn ông mặc đồ tây kia…”

"Phần thưởng nhiệm vụ là một triệu rưỡi.”

"Cho nên, tạm thời không tính những phụ cấp kia không biết sẽ cho bao nhiêu thì tổng cộng mình kiếm lời được…”

"Hai triệu hai trăm hai mươi mốt nghìn hai trăm đồng tiền…”

Sau khi im lặng một lúc lâu, khóe miệng của Lục Tân hơi nhếch lên. Tiếp đó anh quyết định tính lại một lần nữa.

Trong vô thức thời gian đã đến buổi trưa, sau khi nữ cảnh sát trẻ gõ cửa phòng một cái thì bước vào phòng họp. Còn cho rằng hôm nay không có huấn luyện sẽ không quấy rầy đến vị “nhân tài đặc thù” này. Nhưng vừa bước đến đã thấy anh viết kín một trang giấy, bên trên đều là những con số lớn không thể tưởng tượng được. Cô lập tức bị dọa mà tránh ra xa, trốn tránh ánh mắt. Sau khi rót cho anh một tách trà thì từ từ đi ra ngoài.

Lần sau vẫn nên gọi điện thoại cho anh ta thì tốt hơn. Nếu không thì luôn gặp phải lúc anh ta đang tính toán một số vấn đề bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận