Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1387: Cự tuyệt ô nhiễm (2)

“Nếu như đối phương có thể tiến hành chỉ trích đối với bất kỳ tội nghiệt nào, vậy tôi sẽ giấu đi tất cả những tội nghiệt.”

Đây chính là cách mà Lục Tân dùng để đối đầu với tòa án Ngọ Dạ, cũng là logic đơn giản nhất.

Mượn cảm giác của cô Tiểu Lộc để triển khai giả tưởng đối với thành phố này.

Và giờ khắc này, những cư dân ở thành phố vệ tinh số hai đều bắt đầu trở thành dáng vẻ mà anh đang hướng tới.

Người nào cũng nghiêm túc làm việc, người nào cũng tâm địa hiền lành, trước khi người nào làm ra chuyện gì đều sẽ nghĩ đến những người khác trước, như vậy tòa thành này đương nhiên sẽ chưa từng có tội trạng và tất cả chẳng qua chỉ là một cảnh tượng thiên đường xinh đẹp.

"Rào rào."

Lúc tinh thần của mọi người thay đổi, nhất thời tạo thành đả kích hủy diệt đối với những loại lực lượng tinh thần mang tính chất khác.

Những người xét xử đang cầm kiếm, những người xét xử bình thường, giống như thủy triều vậy, tràn vào hướng thành phố vệ tinh số hai.

Giống như có vô số những đài xét xử mọc lên xung quanh thành phố vệ tinh số hai, phía trên mỗi một gốc cây màu đen đều có những sợi dây thường rủ xuống từ thật cao. Dường như muốn trói tất cả cư dân thành phố vệ tinh số hai lại chuẩn bị kéo đến giữa không trung.

Nhưng khi toàn bộ thành phố vệ tinh số hai đều rơi vào trong giả tưởng gián tiếp của Lục Tân, lúc này tất cả mọi thứ đều thay đổi.

“Bựt bựt bựt.”

Một chuỗi những âm thanh dây thừng đứt đoạn vang lên.

Tất cả những sợi dây thừng rủ xuống từ giá treo cổ đã bị bẻ gãy bởi những cư dân thân thiện, tốt bụng, tích cực, chính trực, và không bao giờ mắc sai lầm nào của thành phố vệ tinh số hai, bất lực rơi xuống không trung.

Điều này cũng chưa tính là gì, thậm chí có rất nhiều đài xét xử, bởi vì trói nhiều người hiền lành như vậy, mà bị một lực lượng khổng lồ lôi kéo.

“Rầm rầm rầm rầm.”

Từng tòa, từng tòa dần dần sụp đổ, biến thành những đống gỗ, chất đầy dưới đất.

“Không ổn.”

Cũng trong lúc đó, phía bên trong thành phố vệ tinh số hai, tất cả những người xét xử đều bỗng nhiên cảm giác được.

Bọn họ bỗng nhiên phản ứng lại, bắt đầu lùi thật nhanh về phía sau.

Tất cả đều không có năng lực để phản kháng trở lại trước mắt, cúi đầu nhìn cơ thể mình bắt đầu bị hòa tan giống như cục đá vậy.

Đội ngũ đều nhịp như vậy, vào lúc này bỗng xuất hiện hỗn loạn mơ hồ.

Những người xét xử này tồn tại đều là những thể tinh thần đã từng bị xét xử, bọn họ chỉ có thể xuất hiện trong hoàn cảnh có cảm giác áy náy.

Một khi trong thành phố hoàn toàn không có tội trạng gì, hoàn toàn xếp đối nghịch với tính chất của bọn họ…

Bọn họ đợi thêm một giây, lực lượng tinh thần trên người cũng sẽ loãng thêm một phần.

Vì vậy, nếu như không mau chóng rời khỏi thành phố vệ tinh số hai, bọn họ chỉ có thể như miếng băng mỏng trôi giữa đại dương. Rất nhanh sẽ mất đi hình hài của bản thân, mà bởi vì vào giờ khắc này những người xét xử tràn vào thành phố vệ tinh số hai quá nhiều, mà một cảnh đạo đức hoàn mỹ như vậy, lại đột nhiên xuất hiện trong thành phố, khiến cho bọn họ không kịp phản ứng được, lúc có thể phản ứng lại hầu như đã chậm.

Bọn họ ngã xuống đất, bị hòa tan, mang theo vẻ mặt giải thoát hoặc không cam lòng.

“Kết thúc xét xử chứ?”

Làm xong tất cả những thứ này, Lục Tân nhẹ nhàng để tay xuống đất, chậm rãi thu giọng lại.

Có thể cảm nhận được rõ ràng những áy náy xuất hiện từ trên người cô Tiểu Lộc đã biến mất không thấy.

Cô ấy không còn áy náy nữa.

Bởi vì trong trí nhớ của cô ấy và tất cả mọi người bây giờ, cô ấy chưa từng làm những việc khiến cho cô ấy hối hận khi còn bé.

Cho dù sự thật là như thế nào, nhưng trên tinh thần của mỗi người, cô ấy chỉ là một người không chịu được những đứa trẻ trong cô nhi viện chịu khổ, vì vậy quyết định giúp bọn họ thoát khỏi chỗ đó. Cô ấy đã dùng hết những cố gắng lớn nhất mà mình có được.

Cũng ít nhất, cứu được một đứa bé.

Đây là sự thật mà trước đây Lục Tân vẫn cho là vậy.

Mượn loại năng lực giả tưởng này, anh biến sự thật này trở thành sự thật mà mỗi người đều cho rằng là như vậy.

Dĩ nhiên, điều này không phải chân tướng, nhưng kết quả vẫn có tác dụng.

Lục Tân bỏ qua số tám, không thay đổi trí nhớ trong đầu anh ta, cũng không cho phép loại chân tướng này trở thành vĩnh cửu.

Nhưng ít nhất vào giờ khắc này, đây có thể coi là cách tốt nhất để đối đầu với ô nhiễm xét xử.

Tòa án Ngọ Dạ không người nào có thể ngăn cản được, đã bị anh chặn lại ở bên ngoài thành phố vệ tinh số hai.

Xét xử của cô Tiểu Lộc cũng chấm dứt ở đây.

Nhưng mà vẫn chưa có kết thúc.

Nhìn những pho tượng khổng lồ bên ngoài thành, Lục Tân hít sâu một cái, kiềm chế tâm tình kích động xuống.

Nhìn núi chạy ngựa chết, trong cảm giác rất gần lại chạy tới rất xa.

Lục Tân suy nghĩ về vấn đề này, ánh mắt rất nhanh nhìn về phía bên tường của cô nhi viện, chiếc xe hàng lớn anh lái đến.

Vì vậy, một hồi lâu sau, Lục Tân quay xe, quẹo qua, đạp phanh, lại quẹo cua, cuối cùng lái chiếc xe hàng lớn ra.

Lái xe ra khỏi trường tiểu học, ánh mắt càng trở nên kiên định. Mẹ xuất hiện bên cạnh ghế lái phụ, cha đứng trên nóc xe, em gái nhát gan nhất cũng đi theo. Cô bé ngồi một góc trong buồng xe dán mắt về phía trước…

Những mảnh ký ức về con chó nhỏ không da, mặt nạ nhuốm máu, yêu quái biến hình…

Ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên kiên định nhìn về phía bên ngoài thành phố.

“Vù vù.”

Lúc xe tải bắt đầu khởi hành, một đội chiến sĩ võ trang đầy đủ vọt tới từ phía xa. Người đứng đầu tiên mặc một bộ quần áo bảo hộ màu đen, trong tay ôm theo một thanh thương dài, chính là Bích Hổ, trên mặt gã đầy nghiêm túc, nhào tới bên cạnh treo ở trên cột dây điện, lớn tiếng hét với Lục Tân.

“Đội trưởng, có cần hỗ trợ hay không.”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía gã, lắc đầu nói: “Không cần.”

“Được rồi.”

Bích Hổ vẫy tay với những người khác: “Rút lui.”

Bích Hổ nói rút lui, ngay lập tức rút lui, đi còn nhanh hơn so với lúc tới.

Lục Tân cảm thấy có chút ngạc nhiên, chợt cười lên, nhấn chân ga lao về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận