Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 193: Tôi hy vọng bạn tự giải thích

Vốn dĩ bầu không khí ban đầu khá tốt bỗng nhiên trở nên căng thẳng vì tiếng mèo kêu, mọi người xung quanh có chút kinh ngạc, nhưng không ai dám thả lỏng. Không chỉ phía sau ánh đèn chói mắt, vô số họng súng đen ngòm nhằm vào Lục Tân cùng Bích Hổ, thậm chí có người còn vác theo vài khẩu súng chống tăng, nhắm ngay con quái vật sắt cao lớn dũng mãnh phía sau lưng Bích Hổ.

Ngược lại, Lục Tân khẽ cau mày, nghĩ đến đôi mắt mèo màu cam vừa rồi, hình như có chút kỳ quái.

Anh trầm ngâm liếc nhìn con mèo màu cam, rồi lại nhìn Rắn Chúa.

"Không có gì…"

Sau khi bị mèo cào một lúc, Rắn Chúa mới phản ứng lại liền.

Cô ta liếc nhìn những vết xước trên cánh tay, sắc mặt không có thay đổi nào.

Nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó cô ta vươn đầu lưỡi mềm mại chậm rãi liếm vết thương.

Bích Hổ nhận thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù không thể nói rõ ràng chỗ nào có vấn đề, nhưng gã vẫn đưa ra phản ứng.

"Rắn Chúa, không phải là do chúng tôi không thấu tình đạt lý, bên trên có quy định..."

Một bên mỉm cười, gã lấy trong túi ra một tờ giấy chứng nhận, mở ra trước mặt Rắn Chúa, cười nói, "Có biết không?"

Rắn Chúa nhìn huy hiệu trên giấy chứng nhận, hơi giật mình.

Nụ cười trên mặt được tái hiện lại, trở nên có chút ôn nhu mà nhìn Lục Tân.

Nhẹ giọng nói: "Đáng để mấy anh chạy xa như vậy để bắt người, hắn chắc là đã phạm phải rất nhiều chuyện đúng không?"

Lục Tân nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này có thể trả lời được, liền gật đầu nói: "Không nhỏ."

"Chẳng trách muốn bắt hắn..."

Rắn Chúa gật đầu, như thể đã bị câu hỏi này gạt đi.

Sau đó, phong thái mới bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về phía người bên cạnh.

Thuộc hạ của cô ta có chút bối rối, giống như là chưa hiểu.

Rắn Chúa bất mãn giơ tay tát anh ta một cái rồi nói một câu vào tai anh ta.

Sau đó, các thuộc hạ mới phản ứng và sải bước về phía Bích Hổ.

Trong nụ cười rạng rỡ của Bích Hổ, họ đi thẳng vượt qua Bích Hổ, trực tiếp ấn chặt tên cảnh sát trưởng cao lớn và cường tráng.

Cảnh sát trưởng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, liều mạng giãy giụa.

Nhưng chưa kịp nói lời nào, đã bị tát một bạt tai, rồi đám thuộc hạ nắm đại một nắm đá bên cạnh nhét thẳng vào miệng ông ta. Nhấc lên kéo đi, dáng vẻ đáng thương ấy khiến những người xung quanh như đang chia rẽ uyên ương.

"Đừng bắt tôi..."

"Rắn Chúa xin hãy nể mặt tôi bán mạng cho cô mà tha cho anh ấy..."

"Xin cô đấy, nhất định phải giúp anh ấy... hu hu..."

Cảnh sát trưởng đang gào thét tuyệt vọng bị áp giải xuống, Rắn Chúa cũng mỉm cười tiến lên trước hai bước, ra hiệu cho mọi người hạ súng xuống.

Những người xung quanh thất kinh nhìn nhau, nhưng nhìn thấy thái độ của Rắn Chúa, cũng từ từ bỏ vũ khí trên tay xuống.

Bích Hổ cũng mỉm cười bỏ súng xuống, đồng thời làm động tác tay, súng lục nhiều nòng trên nóc xe cũng được thu lại.

"Nói mới nhớ, Thị trấn Hắc Thủy của chúng tôi và Thành Thanh Cảng cũng là một gia đình. Chúng tôi đều dựa vào thức ăn của Thành Thanh Cảng để tồn tại qua mùa đông. Cũng nhờ vào rượu của Thành Thanh Cảng, chúng tôi mới sống ra dáng con người. Vì vậy việc của Thành Thanh Cảng là việc của chúng tôi, không phân biệt gia đình."

"Về vấn đề của thuộc hạ của tôi, tôi thay tiểu huynh đệ sẽ xin lỗi..."

Một bên nói, một bên Rắn Chúa vuốt ve con mèo đen trong lòng, nhẹ nhàng cười nói với Lục Tân: "Mong anh có thể hiểu cho, dưới tay có rất nhiều người, không hiểu chuyện cũng nhiều. Anh nhìn tên khốn này xem, bình thường mỗi ngày luôn nhìn chằm chằm vào mông của tôi. Ai mà biết được rằng hắn thực ra thích luận điệu này… Nói ra thì cũng khá là tức đấy… Nhưng loại chuyện này thực sự là người ta không có cách nào.… ”

Nhìn Rắn Chúa khẽ cười, những người xung quanh có chút bối rối.

Bích Hổ đứng một bên quan sát, đôi mắt cũng có chút thẳng.

Lục Tân vui vẻ cười nói: "Không sao, tôi có thể hiểu được, cảm ơn cô."

"Ôi trời, khách sáo cái gì chứ..."

Rắn Chúa khẽ cười nói: "Phải nói là tôi gây phiền phức cho các anh!"

Hai người khách khách khí khí, một người xin lỗi, một người liên tục nói không cần, khiến cho vẻ mặt của những người xung quanh có chút kỳ quái.

Rắn Chúa khi nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Sao lại nói lý lẽ như thế?

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Rắn Chúa cười nói: "Hơn nữa, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết sức cho công việc của hai người, muốn người thì có người, muốn súng có súng, muốn đổ xăng, cũng được giảm giá 15%. Cho nên hai người cứ yên tâm, cho dù là ai, nếu dám chống lại Thành Thanh Cảng, thì Thị trấn Hắc Thủy chúng tôi cũng sẽ không dung nạp bọn họ ... Bây giờ, không biết chúng tôi có thể giúp được gì không? "

Nghe đến đây, Bích Hổ chỉ biết cười khan và nói: "Cô khách sáo quá rồi, Rắn Chúa không tệ nha..."

Một bên cười, một bên nhìn Lục Tân.

"Có đó."

Lục Tân lúc này dường như cũng có ấn tượng tốt với Rắn Chúa, gật đầu nói: "Tôi cần mượn dùng cái gara này một chút."

Nói rồi anh quay lại nhìn người đàn ông mặc vest đỏ, nói: "Tôi phải hỏi anh ta một chuyện."

"Dùng đi..."

Rắn chúa một lời đồng ý và nói: "Có cần tôi giúp anh chuyển cưa điện qua đây không?"

"Cây đinh cũng được..."

"Có nhiều nước ớt lắm..."

"Còn có roi gai..."

Nghe được lời thiện ý của Rắn Chúa, Lục Tân vội vàng lắc đầu cười nói: "Không cần, không cần phiền phức như vậy..."

“Tôi đã rất biết ơn khi cô có thể miễn tiền phạt cho chúng tôi.”

Rắn Chúa hơi giật mình, thật ra cô ta không hiểu câu này lắm.

Thấy chuyện bên đây đã xong xuôi, Lục Tân xoay người đi vào gara xe phía sau dưới ánh mắt hoà thuận của đám đông, người đàn ông mặc vest đỏ cũng không có kháng cự gì nữa, thành thật đi theo anh tiến vào trong.

"Đã nói là vô dụng thôi..."

Người có năng lực hệ con rối kia dường như có chút bất lực, cười nói: "Tôi có thể làm cho chính mình không cảm thấy đau, bất cứ hình thức trừng phạt nào đối với tôi đều vô dụng, nhìn dáng vẻ của anh không giống hệ tạo ra giấc mơ hoặc là hệ thôi miên mà…"

"Đương nhiên, cho dù bọn họ có tới cũng vô dụng!"

Lục Tân quay người lại, từ từ kéo cửa cuốn xuống.

Ánh đèn ngoài rèm cửa từ bên ngoài chiếu vào, rút lại từng chút một, bóng tối bắt đầu bao trùm nhà kho như một bức màn.

"Tôi nói rồi, không liên quan đâu."

Anh xoay người quay lưng về phía rèm cửa, chỉ có ánh sáng từ vài lỗ nhỏ trên cửa chiếu vào người anh.

Nhưng điều này càng làm cho khuôn mặt của anh càng nhìn không rõ ràng, hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Chỉ có giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút ôn hòa: "Tôi không định tra tấn anh."

Nhìn vào trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ phân biệt đại khái hình dáng của Lục Tân, nam nhân mặc vest đỏ đột nhiên tim co rút lại.

Anh ta cũng không biết tại sao, lại có chút lo lắng không thể giải thích được.

Cổ họng anh ta như có chút se lại, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Vậy anh định ... thẩm vấn tôi như thế nào?"

"Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, đã học qua thẩm vấn đâu?"

Lục Tân đứng ở rèm cửa, không nhúc nhích, chỉ là nhẹ giọng đáp: "Vậy nên tôi hi vọng anh chủ động nói ra."

"Tự anh nói, mới đủ hoàn chỉnh."

Người đàn ông mặc vest đỏ đã bị hoảng sợ trước cách nói chuyện kỳ lạ này.

Rõ ràng là một câu trả lời bình thường, nhưng lại mang đến cho anh ta một cảm giác lạ lùng rợn người.

Còn chưa kịp đợi anh ta nói gì thì bỗng nghe thấy Lục Tân đang đứng cạnh cửa nhẹ giọng gọi:

"Em gái."

Người mặc vest đỏ cau mày, không biết hai chữ này có ý gì.

Trong nhà kho tối đến mức mang lại cho người ta cảm giác chán nản.

Loại áp chế này đã đến cực điểm, giống như khiến người ta ảo tưởng rằng ở đây không chỉ có chính mình và anh.

Lúc này, anh ta càng ngày càng căng thẳng, nhìn chằm chằm rèm cửa chỗ Lục Tân.

Nhưng vào lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy có một bàn tay nhỏ lạnh lẽo chạm vào mặt mình.

Cùng lúc đó, bên tai dường như có một âm thanh "h ihi" như có như không.

Lúc này, người đàn ông mặc vest đỏ kia đột nhiên cảm thấy kinh hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, da đầu như bị nhiễm điện, từng sợi tóc như nổ tung tê dại. Anh ta có thể cảm nhận được da gà nổi khắp người, cảm giác hoảng sợ và kỳ lạ khó tả đã ập đến trong đầu anh ta ngay lập tức …

Mắt anh ta vẫn nhìn Lục Tân ở rèm cửa.

Rõ ràng là anh vẫn đang đứng đó, không hề di chuyển… Vậy ai là người đã chạm vào anh ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận