Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 65: Nguồn lây nhiễm đặc biệt cấp C – 039

"Thật đáng sợ……"

Cho đến lúc mang chiếc ba lô to lớn trên lưng bước ra khỏi cao ốc, Bích Hổ vẫn còn sợ hãi mà rằng.

"Sao anh lại sợ cô ấy như vậy?"

Lục Tân đi theo sau Bích Hổ, hơi tò mò hỏi.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên lúc đầu của Bích Hổ, còn tưởng rằng gã thực sự không sợ ai nữa...

"Cậu có nghe thấy vừa rồi cô ta bắt tôi cởi truồng và nhảy múa giữa đám đông không?"

Bích Hổ quay lại nhìn Lục Tân, và nói rất nghiêm túc: "Người phụ nữ này thực sự có thể làm ra điều như vậy..."

Lục Tân nghĩ thầm: "Điều này quả thật rất đáng sợ..."

"Được rồi, đến giờ làm việc rồi!"

Bích Hổ đi đến bên đường, chậm rãi vươn vai, quay về phía Lục Tân cười nói: "Người anh em, nếu lão Trần đã nhờ tôi dẫn dắt cậu, vậy thì tôi không khách sáo nữa. Hệ người nhện chúng ta không giống với các hệ năng lực khác, thích hợp nhất chính là học tập trong quá trình hành động. Tôi cũng sẽ không nói đến những lý thuyết và nguyên tắc kia. Tóm lại, cậu xem cách tôi làm thế nào là được..."

Lục Tân gật đầu, biết phải đối xử thế nào với nhân viên kỳ cựu.

Ngay khi họ vừa đến bên đường, liền có một chiếc xe jeep màu đen tiến đến và cả hai lên xe.

Người lái xe thậm chí không hỏi họ sẽ đi đâu, đã chở họ chạy thẳng về phía bắc thành phố.

Trong xe, Bích Hổ đưa một chiếc hộp qua, Lục Tân mở ra, thấy là một chiếc tai nghe bluetooth màu đen, trước đây đã từng dùng qua một lần, liền lấy ra, đeo vào tai trái, mở nguồn, và Bích Hổ cũng bật lên, sau đó cười nói: "Đến đây đến đây..."

"Xử lý kết nối đường dây của tổ..."

"Kết nối đường dây của tổ phân tích thông tin..."

Trong băng tần, một giọng nói lãnh đạm và sắc bén nhanh chóng vang lên: "Kiểm tra tín hiệu!"

"Ha ha......"

Bích Hổ lập tức bật cười: "Linda thân mến, chào cô, mấy ngày nay không nghe thấy giọng nói của cô, tôi nhớ cô vô cùng!"

Người đó hờ hững nói dứt khoát: "Tên tôi không phải Linda, tôi họ Thiết, tôi tên là Thiết Thúy."

Lục Tân đột nhiên liếc nhìn Bích Hổ.

Bích Hổ cười khan nói: "Cái tên Thiết Thúy không xứng với giọng nói dễ nghe của cô, nên tôi vẫn sẽ gọi cô là Linda, dù cái tên này chỉ nói ngoài miệng, nhưng luôn có thể khiến tôi ngứa ngáy tim gan, rất thoải mái..."

Giọng nữ trong băng tần nói: "Vậy thì anh có thể gọi tôi là Linda Thiết Thúy."

Bích Hổ đột nhiên có biểu hiện táo bón.

"Cấp dưới bắt đầu báo cáo thông tin sự sự ô nhiễm đặc biệt:

Số thứ tự: Nguồn lây nhiễm đặc biệt cấp C 039.

Cấp mục tiêu: Cấp C.

Mức độ lây nhiễm: Cấp trung.

Mức độ đe dọa: Cấp C.

Mô tả tóm tắt sự việc: Nguồn lây nhiễm đặc biệt số 039 được tổ điều tra phát hiện cách đây mười ngày... "

Lục Tân vốn nghĩ rằng những báo cáo vắn tắt này nên được lắng nghe một cách rất nghiêm túc, nhưng anh lại không nghe thấy rõ Thiết Thúy nói gì, hay Linda nói gì ở phía sau, bởi vì Bích Hổ đã vươn tay bịt tai nghe vào lúc này, và hướng về phía anh, thần bí cười hề hề nói: "Nghe thấy rồi chứ, người anh em, đây là khóa học quan trọng nhất tôi muốn giao cho cậu, tổ phân tích thông tin là bạn đồng hành quan trọng nhất của chúng ta..."

Lục Tân hoàn toàn đồng ý rằng tổ phân tích thông tin có thể cung cấp cho mình nhiều thông tin kịp thời.

Bích Hổ nói: "Thử nghĩ xem, nếu không có họ trò chuyện suốt thì khi làm nhiệm vụ chúng ta sẽ nhàm chán biết bao?"

Lục Tân: "..."

Tại sao nó khác với những gì mình tưởng tượng?

"Mỗi một người phụ trách tổ phân tích thông tin đều được kết nối chuyên biệt với các thành viên của tổ hành động đặc biệt của chúng ta, để cho phép chúng ta phối hợp tốt hơn và phát triển hiểu biết ngầm, như vậy mới có thể đạt được nhiều hiệu quả hơn với ít nỗ lực hơn khi chấp hành và giải quyết nhiệm vụ, và một điểm khác, nghĩ mà xem, ngay sau khi chúng ta có nhiệm vụ, chúng ta sẽ trò chuyện với họ, có nhiệm vụ lại trò chuyện, nói tới nói lui há chẳng phải…"

Bích Hổ nháy mắt với anh, làm ra vẻ "cậu hiểu".

Lục Tân vô thức nhớ đến hạ sĩ Hàn Băng ăn nói nhẹ nhàng và lịch thiệp, không biết sau này có phải là cô ấy kết nối với mình.

"Vì vậy, đối với những người đi làm nhiệm vụ thực địa như chúng ta mà nói, trêu đùa là yếu tố đầu tiên!"

Bích Hổ không chút keo kiệt mà truyền đạt kinh nghiệm của mình cho Lục Tân, sau đó mới buông tai nghe ra và cười nói: "Linda..."

"Gọi tôi là Thiết Thúy!"

"Được rồi Linda Thiết Thúy, lần trước cô còn chưa nói cho tôi biết, hiện tại cô có đang độc thân không thì đã rời đi rồi..."

Giọng nói điềm tĩnh của Linda phát ra trong băng tần: "Đó là vì tôi đang vội cho con bú."

Vẻ mặt Bích Hổ khó chịu như nuốt phải ruồi, mặt nhăn lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra:

"Cô đừng đùa với tôi, tôi không dễ bị lừa như vậy đâu, cô cho rằng tôi không biết sao?"

"Tổ thông tin các cô quản lý nghiêm ngặt như vậy, sao có thể cho phép cô mang đứa bé vào văn phòng?"

Linda nói: "Ai nói con tôi là một đứa bé, có lẽ đang ở độ tuổi đôi mươi!"

Vẻ mặt Bích Hổ khó chịu như nuốt phải hai con ruồi.

Chẳng mấy chốc, xe jeep đã đến một khu vực tối om ở phía bắc thành phố. Ở đây có nhà máy cao lớn, đường xe chạy rộng rãi trải rộng. Nhưng đèn đường thì xa xa mới có một ngọn nên nhìn rất mờ mịt, nên từ xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn chói chang bên trong một nhà máy. Bích Hổ và Lục Tân đều bước xuống xe, Bích Hổ thì mang theo một chiếc hộp thô kệch và dài hẹp trên lưng.

"Linda thân mến, tôi phải đi cứu người dân của thành phố này. Cô có điều gì muốn nói với tôi không?"

"Có!"

Giọng nữ trong băng tần vang lên sau một lúc im lặng: "Đừng gọi tôi là Linda nữa, nếu có gọi thì cũng đừng thêm thân mến vào phía sau!"

"Được rồi Linda!"

Bích Hổ vui vẻ vẫy vẫy tay, đột nhiên nhướng mày nhìn Lục Tân: "Đi thôi!"

"Hả?"

Lục Tân hơi giật mình, chỉ thấy Bích Hổ trông khá cao, thậm chí còn có chút cứng rắn, đột nhiên nhảy lên cao, trực tiếp leo lên một bức tường gạch gần đó, cao chừng ba bốn mét, hướng về phía mình vẫy vẫy tay, sau đó khẽ đạp chân vào tường rồi leo thẳng lên, ánh đèn xung quanh vốn đã tối nên khó có thể nhìn thấy bóng dáng của gã.

"Hù..."

Lục Tân cũng hít một hơi, sau đó vươn tay sang một bên.

"Sao anh không cho em kẹo?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi đáng sợ của cô em gái hiện ra trong đêm, ánh mắt trông vô cùng phẫn uất.

Lục Tân đưa tay bịt tai nghe, sau đó nói nhỏ với em gái: "Trẻ em ăn kẹo nhiều quá sẽ hỏng răng ..."

"Anh coi em như một đứa trẻ..."

Em gái dường như có chút tức giận, nghiêm mặt nhìn Lục Tân.

Lục Tân cũng nghiêm túc quan sát cô em gái, nói: "Em vốn là một đứa trẻ, vẫn rất xinh đẹp..."

Cô em gái dường như nghẹn lời.

"Em không chỉ muốn ăn kẹo, mà còn muốn ăn loại có màu đen kia, loại mà vừa ngọt lại đắng..."

Thật lâu sau, cô em gái mới mở miệng lần nữa, nói như đinh đóng cột, đồng thời chìa hai tay ra: "Mười tệ..."

"Được rồi…"

Lục Tân tính toán các con số trong lòng và gật đầu như thể bất lực.

Sau đó anh đưa tay ra, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô em gái cuối cùng cũng đặt vào lòng bàn tay anh và nhẹ nhàng nắm lấy.

Cũng ngay lúc này, Lục Tân mới cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, bức tường kiên cố trước mặt dường như trở thành mặt đất bằng phẳng. Anh khẽ khàng men theo bức tường và leo lên một mạch, tụ hội với Bích Hổ ở tầng cao nhất, sau đó hai người lần theo sợi dây điện, đi đến một mái nhà liền kề, rồi lại leo lên một tháp nước rỉ sét, ngồi xổm trên đỉnh tháp sắt dưới ánh trăng đỏ, và dừng lại.

"Sao giờ mới leo lên?"

Bích Hổ quay đầu liếc nhìn anh và thấp giọng hỏi: "Đã nhìn thấy nguồn lây nhiễm chưa?"

Dõi theo ánh mắt của gã, Lục Tân nhìn về phía xa thì thấy một nhà máy cách đó gần ba trăm mét.

Sau đó anh hơi nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn thì thấy cảnh tượng bên trong qua lớp kính của nhà máy.

Điều này khiến cột sống của anh hơi căng thẳng.

Trong gió đêm, tiếng cười trầm thấp của cô em gái mà chỉ có Lục Tân có thể nghe thấy vang lên: "Thật vui..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận