Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 112: Canh phòng cấp một

"Lục Tân, anh có để ý đến lời nói tôi không?"

Trần Tinh nóng nảy hét lên, thậm chí còn muốn tiến lên kéo Lục Tân.

Nhưng lúc này Lục Tân chỉ lặng lẽ đứng đó, xung quanh tỏa ra luồng khí nguy hiểm khó tả.

Điều này khiến Trần Tinh, người đã trải qua vô số sự tình hiểm ác, cũng cảm thấy sợ hãi sâu sắc.

Trong tiềm thức có linh tính nguy hiểm, khiến cô ta không dám động vào Lục Tân lúc này.

Cô ta không biết là do vừa rồi Lục Tân tiêu hao quá nhiều trí lực nên tâm trạng cực kỳ không tốt, hay là vì nguyên nhân nào khác, nhưng cô ta có thể cảm nhận được Lục Tân lúc này hẳn là đang ở trạng thái cực kỳ tồi tệ nào đó.

...

...

"U..."

Cũng vào lúc này, tiếng còi báo động nặng nề vang dội đột nhiên phát ra từng đợt từ phía xa.

Loại âm thanh này có âm lực nặng và khuynh hướng cảm xúc đáng sợ, giống như thủy triều đột ngột băng nhanh qua tất cả các cao ốc và đường phố trong Thành phố vệ tinh 2 với một âm lực cực kỳ kinh khủng từ mọi nơi trong Thành phố vệ tinh 2, khiến mỗi cư dân của Thành phố vệ tinh 2 bàng hoàng, ngỡ như tâm hồn họ đang bị chấn động mạnh vào lúc này.

Đây chính là cảnh báo mà cô ta vừa yêu cầu.

Mỗi khi báo động như vậy vang lên, điều đó có nghĩa là Thành phố vệ tinh 2 đã đi vào trạng thái canh phòng cấp một.

Tất cả mọi người đều lập tức tìm một nơi trú thân gần nhất để ẩn nấp, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

Trước kia, báo động như vậy chỉ xuất hiện khi có hành động tập thể quy mô lớn của những người bị bệnh điên tấn công vào thành phố kín cổng cao tường.

Trong trí nhớ của người dân thành phố, loại báo động này đã gần mười năm không hề vang lên.

...

...

Ngay cả Lục Tân cũng hơi ngẩng đầu lên khi tiếng chuông báo động đột ngột vang lên.

"Toàn bộ Thành phố vệ tinh 2 đã bị đe dọa bởi lây nhiễm..."

"Cả thành phố đều đã hỗn loạn. Đồng chí Lục, anh còn khả năng chấp hành nhiệm vụ không?"

Cũng lúc này, Trần Tinh lo lắng nói.

Thực ra, cô ta không biết những gì mình nói lúc này có thể tác động đến Lục Tân hay không, cô ta chỉ nhận thấy có chỗ nào đó không ổn nên không ngừng nói chuyện với Lục Tân, đây là một trong những kinh nghiệm cô ta đúc kết được sau khi đối mặt với nhiều vụ việc lây nhiễm tinh thần.

"Cả thành phố đều hỗn loạn?"

Lục Tân đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn Trần Tinh.

Ánh mắt anh hơi tập trung, trên mặt cũng xuất hiện một số vẻ lo âu tương tự con người.

Trần Tinh bình tĩnh lại, vội vàng gật đầu nói: "Ít nhất có bốn vụ lây nhiễm tinh thần quy mô lớn đột ngột nổ ra, hơn nữa tất cả đều đã lan tràn. Mọi người ở Thành phố vệ tinh 2 đều đang bị đe dọa, hiện tại đã khởi động hệ thống phòng thủ khẩn cấp cấp một, nhưng mà…”

"Trong điện thoại nói!"

Lục Tân sửng sốt, đột nhiên trở nên lo lắng.

"Tất cả mọi người trong Thành phố vệ tinh 2 đang bị đe dọa" dường như đã lập tức kích thích anh.

Vẻ bối rối trên mặt chợt biến mất, anh vội vàng nói gì đó với Trần Tinh, rồi sải bước chạy nhanh về phía trước.

Được một bước, anh đã nhảy xuống đường, lúc này con đường đang là một mớ hỗn loạn, tai nạn giao thông và vô số người bị ảnh hưởng bởi viên đạn vừa rồi. Nhiều người nữa dường như phát điên, chạy về phía xa. Lục Tân đảo mắt nhìn thì thấy một chiếc xe máy nằm ở bên cạnh, chủ chiếc xe đã bị thương trong vụ tai nạn xe vừa rồi, hiện đang bị đè dưới đất đau đớn.

Lục Tân bước tới đỡ chiếc xe máy dậy.

Chủ chiếc xe nói to: "Cảm ơn, cảm ơn..."

Chưa kịp nói xong thì đã thấy Lục Tân leo lên xe máy và vặn mạnh tay ga.

Chiếc xe lao ra ở một góc độ lạ, chuẩn bị trượt và hất anh ra ngoài.

Lúc này, Lục Tân chợt quay đầu nhìn về phía em gái.

Cô em gái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Tân cảnh giác, thấy dáng vẻ của anh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.

"Anh…"

Cô vui sướng hét lên, bò nhanh trên mặt đất, đuổi theo Lục Tân, sau đó bật nhảy lên cao ôm lấy anh từ phía sau.

Chiếc xe mô tô sắp ngã trên mặt đất, xoay một góc cực kỳ khó tin, phun ra một làn khói đen dài ở phía sau, sau đó chạy nhanh với tốc độ nhanh như tên lửa phóng, vòng qua mấy chiếc xe hơi và lái về phía trung tâm thành phố.

Bỏ lại mình chủ xe ngớ ra ở đằng sau.

...

...

"Anh ta là…"

Nhìn thấy hành động của Lục Tân, trước tiên Trần Tinh hơi ngẩn ra, sau đó nghĩ tới điều gì đó, bỗng chốc yên tâm.

Cô ta lau mạnh môi mình rồi sải bước trở lại, chỉ thấy bốn chiến sĩ vũ trang đã ôm súng đến chỗ cô, ban nãy trước sau có bốn chiếc xe, tổng cộng có mười sáu nhân viên vũ trang phụ trách canh gác và bảo vệ, nhưng dưới làn đạn súng máy quay cuồng hỗn loạn và điên cuồng kia, chừng mười hai chiến sĩ đã hy sinh, hiện giờ chỉ còn lại bốn người còn sống tới báo cáo.

"Lây nhiễm ở đường Cửu Giang đang lan tràn..."

Trần Tinh nắm chặt điện thoại trong tay, gắng nhớ lại từng cảnh tượng nhìn thấy khi nãy, vội vàng nói:

"Vụ lây nhiễm được nghi ngờ là có liên quan đến một cô gái đã được cầu hôn. Đối tượng nhiễm bệnh dường như có một tình yêu khác thường với người yêu và bạn tình của mình, kèm theo đó là tính chiếm hữu cực độ... như muốn ăn thịt đối phương!"

"Lập tức phát hai mệnh lệnh cho tất cả các nhóm điều tra!"

"Một, nhìn thấy người có hành vi khác thường hoặc có biểu hiện bất thường về tinh thần, lập tức ngăn lại gặng hỏi; nếu đối phương đang nóng lòng muốn tìm bạn tình... tất cả các loại bạn tình trên ý nghĩa đều tính... nếu không thể thuyết phục, lập tức phá hủy phương tiện di chuyển… được phép giết chết!”

"Hai, lập tức thông qua đài phát thanh, truyền hình, tất cả các phương tiện truyền thông, thông báo cho mọi người khóa cửa và cửa sổ, lập tức lánh mặt..."

"Yên phận tránh đi!"

"Đừng nghĩ đến việc tìm kiếm người thân, nhất là bạn tình chết tiệt!"

"... Đồng tính cũng tính!"

"..."

Trong khi ra lệnh, cô ta không ngừng đi về phía trước.

Vết thương trên bụng bị động đến, đau dữ dội, nhưng cô ta không hề nhíu mày.

"Đùng đùng..."

Cô ta giơ súng bắn chết hai người bị lây nhiễm đã phát động tấn công hung tàn bạn khác giới trong chiếc xe bên cạnh mà không thèm nhìn. Sau đó, cô ta đi qua khu vực hỗn loạn xung quanh và đến trước mặt cô gái đã được bạn trai cầu hôn.

Lúc này, cô gái mặc váy cưới đang quỳ gối trên một hài cốt.

Bụng phình cao hình thù kỳ dị, chiếc váy cưới trên người lúc này đã gần như đỏ hết cả lên.

Cô ta quỳ ngồi thẫn thờ ở đó, đầu ngẩng cao, hai mắt vô hồn nhìn lên không trung.

Miệng há to, bên trong là một chất màu đỏ như máu.

Cả người giống như một bức tượng, hầu như không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống từ trên người cô ta.

Trần Tinh lấy thiết bị điện tử từ trên người chiến sĩ vũ trang bên cạnh, chụp ảnh và gửi đi.

Sau đó, cô ta thấp giọng căn dặn bốn chiến sĩ đứng canh phòng bên cạnh.

Trong khi bản thân thì chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô gái, từ từ đưa tay ra ấn vào vai cô ta.

Đồng tử biến thành đôi mắt đỏ tươi vào lúc này.

Giọng nói trầm thấp vang lên: "Cô nên kể cho tôi biết mọi chuyện trước sau, những gì cô và anh ta đã trải qua..."

Cô gái không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn, con ngươi như đang tiêu tán.

"Thực ra cô vẫn chưa chết..."

Sắc đỏ trong mắt Trần Tinh càng ngày càng đậm: "Hiện tại cô vẫn có thể cảm nhận được tôi, nghe thấy lời tôi nói, đúng không?"

"Người chết không thể nghe thấy lời tôi nói, cho nên cô vẫn còn sống..."

"Cô vẫn còn sống là vì trong lòng cô vẫn còn một bí mật..."

"Vì vậy, trước khi chết, cô muốn nói cho tôi biết bí mật này và nói mà không giữ lại chút nào..."

"..."

Dưới giọng nói xuyên thấu của cô ta, cơ thể vốn đã cứng ngắc của cô gái lại run lên bần bật.

Đồng tử vốn đã giãn ra cũng có dấu hiệu co lại.

Cơ thể các chiến sĩ vũ trang xung quanh đang canh giữ hai bên trái phải đã run rẩy không kiểm soát được.

Đương nhiên, không phải họ không biết truyền thuyết về Bộ Tư Lệnh:

Nơi đó tuyển dụng một số người với nhiều năng lực kỳ dị khác nhau. Một số người trong số họ sẽ trêu chọc tất cả các đồng nghiệp nữ có vẻ ngoài chỉn chu mỗi khi họ đến thành phố chính để họp. Một số có ngoại hình khiến ai cũng phải mê mẩn. Một số không bao giờ để cho người khác đến gần trong vòng ba mét. Điều khiến họ ấn tượng nhất là trong số những người đó có một người phụ nữ được cho là có khả năng đánh thức người chết và tiến hành thẩm vấn.

... Thành phố này luôn được bảo vệ bởi những người bị bệnh điên!

...

...

Ngay bên cạnh họ, người mẹ vẫn lặng lẽ dõi theo bỗng nở một nụ cười.

Sau đó bà yên tâm, quay người bước vào đám đông hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận