Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 244: Thí nghiệm cấm kỵ (2)

“Nói cách khác. . .”

Lục Tân chậm rãi trả lời: “Nếu như bọn họ cũng làm loại thí nghiệm này thì tối thiểu là vi phạm?”

“Đúng vậy, vi phạm. Hơn nữa còn phải trả giá thật lớn.”

Hàn Băng chậm rãi nói: “Theo cá nhân tôi biết, liên quan đến khái niệm giai đoạn hai ở thành phố Thanh Cảng là do giáo sư Bạch mang về từ hội nghị giao lưu liên minh. Mà những tài liệu tương tự, phần lớn được tìm thấy trong những phòng thí nghiệm cấm đã bị tiêu hủy trong thời gian điên cuồng đó.

“Không thể phủ nhận, theo tự nhiên thì Thanh Cảng cũng từng tiến hành một số thí nghiệm, nhưng đều dựa theo nguyên tắc tự nguyện và không cấp tiến… Dĩ nhiên, những điều tôi nói vẫn được dựa trên điều kiện tiên quyết rằng tôi là một người mới, biết được bí mật có hạn.”

Nghe giọng nói tinh tế, dịu dàng nhưng lại hết sức nghiêm túc của Hàn Băng làm tâm trạng của Lục Tân hơi thả lỏng.

Anh xoay người một cái ở trên ghế, không nhìn tới phong cảnh ngoài cửa sổ.

Sau đó anh mới hỏi khẽ: “Như vậy, giai đoạn thứ hai của thành phố Thanh Cảng tiến hành cụ thể như thế nào?”

“Đầu tiên chính là phải có đủ cấp bậc.”

Hàn Băng nói: “Chỉ có người có năng lực là nhân tài đặc thù đạt đến cấp ba mới có tư cách xin giai đoạn tăng cường thứ hai. Dùng cách tăng cường năng lực của bản thân để bù đắp cho nhược điểm. Nếu chỉ xin thôi cũng chưa đủ, Viện nghiên cứu sẽ tiến hành sàng lọc đối với những người xin tham gia.”

“Trên thực tế, tăng cường năng lực tinh thần cũng giống như đang xếp gỗ.”

“Làm thế nào để lượng cấp tinh thần càng cao không phải là hướng đi chủ yếu của việc tăng cường. Trong tình huống đề cao lượng cấp tinh thần vẫn đảm bảo được sự ổn định của người có năng lực mới là điểm mấu chốt của thăng cấp. Giống như là xếp gỗ lên bậc cao lên, nếu như tập tức bị đổ thì không có ý nghĩa gì cả!”

“Cho nên, chúng ta sẽ làm ổn định nguy cơ người có năng lực bị mất khống chế. Ổn định là chỉ tiêu sàng lọc quan trọng nhất.”

“Ổn định?”

Lục Tân nghe, không biết nghĩ tới điều gì, hơi hơi nhíu mày.

Mà giảng đến nơi này, Hàn Băng lại giống như thả lỏng hơn rất nhiều, cười nói: “Thật ra, mặc dù chúng ta đã có được kỳ thuật tăng cường “giai đoạn thứ hai” một thời gian dài. Nhưng ở Thanh Cảng, số lượng người có năng lực đã từng được tăng cường vẫn chưa đến hết một bàn tay. Còn trước mắt mà nói, trong số những người mà đồng chí Lục quen biết, người có đủ điều kiện để tiến hành tăng cường “giai đoạn thứ hai” chí có một người…”

“Đó là Bích Hổ tiên sinh.”

“Là anh ta?”

Lục Tân lần này thật sự hơi ngoài dự đoán của anh.

“Đúng thế.”

Hàn Băng nhẹ giọng cười nói: “Bích Hổ tiên sinh là người có năng lực được toàn bộ Sở nghiên cứu công nhận là người có năng lực ổn định nhất từ trước đến nay.”

“Năng lực ổn định đồng nghĩa với khả năng phát triển là rất lớn.”

Lục Tân suy nghĩ kỹ hơn một chút, cũng không khỏi gật đầu: “Anh ta quả thật rất ổn định… Vậy tại sao anh ta lại chưa từng làm tăng cường?”

“Bởi vì Bích Hổ tiên sinh rất cẩn thận. . .”

Trong giọng của Hàn Băng có ý cười không che giấu được, nói: “Anh ta từng nói qua không chỉ một lần, bây giờ anh ta như thế là được, có thể sống rất tốt, cũng có đặc quyền mà anh ta luôn tha thiết ước mơ, bình thường xử lý nguồn ô nhiễm cũng rất nhẹ nhàng. Cho nên chuyện tăng cường gì đó anh ta sẽ không suy nghĩ đến… Nếu như trong thành ép anh ta, chắc chắn anh ta sẽ đi liên minh khiếu nại…”

“Là phong cách của anh ta. . .”

Lục Tân cũng không khỏi âm thầm gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở một hơi.

Loại cảm giác chán ghét và sốt ruột không rõ lý do vừa nãy đã lặng lẽ tan đi.

Suy nghĩ kỹ một chút, anh thực sự không phân biệt được đến cùng là anh ghét giai đoạn thứ hai hay là thí nghiệm cấm nữa?

Dù như thế nào, anh cũng đã hiểu khái niệm giai đoạn thứ hai và thái độ của thành phố Thanh Cảng.

Điều này làm anh nhớ tới những lời mẹ đã nói với mình ở nhà.

Mẹ nói để mình đạt tới giai đoạn thứ hai mới được xem tài liệu khóa trong ngăn tủ kia.

Đây là bởi vì mẹ biết mình đương nhiên sẽ đi đến giai đoạn thứ hai hay là vì mẹ hy vọng mình vĩnh viễn đừng xem tài liệu đó?

Mà bản thân mình… Là cứ tiếp tục như vậy, hay là làm rõ tình trạng bây giờ của mình đây?

Cộc cộc cộc!

Lục Tân trầm ngâm, tay của anh vô thức gõ nhẹ trên bàn.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh dứt khoát ra một quyết định cực kỳ quan trọng. Vẻ mặt của anh cũng trở nên dứt khoát hơn:

“Giúp tôi xin tăng cường “giai đoạn thứ hai” đi!”

Đầu dây điện thoại bên kia yên tĩnh một lúc.

Hàn Băng không nói gì, còn ở đầu dây bên này, Lục Tân cũng không nói gì. Lúc này anh rất chân thành.

“Cái này. . .”

Trong cảm giác qua một lúc lâu, tiếng cười của Hàn Băng thanh mới vang lên: “Rất xin lỗi đồng chí đơn binh. . . Không thể được!”

“Cái gì?”

Hàn Băng từ chối nằm ngoài dự tính của Lục Tân làm anh hơi bối rối.

“Bởi vì cấp bậc của đồng chí Lục còn chưa đủ...”

Trong giọng nói của cô có thể nghe ra một chút ranh mãnh: “Chỉ có nhân tài đặc thù cấp ba mới có thể đề nghị tăng cường giai đoạn số hai.”

“Bây giờ anh chỉ là cấp hai thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận