Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 385: Danh hiệu “bạo quân” (1)

"Phù phù phù..."

Đúng lúc những người mẹ lấy kéo ra, cắt đứt một mối liên kết nào đó, con quái vật tinh thần trong chiếc áo choàng đỏ đột ngột xuất hiện thay đổi kịch liệt.

Khi vô số sợi dây mảnh đang bị căng ra trong không khí bị đứt mạnh búng về, chúng tạo nên âm thanh như xé toạc không khí, con quái vật tinh thần áo choàng đỏ vốn dĩ đứng yên bất động bên cạnh tòa nhà, cũng xuất hiện sự lắc lư rõ rệt, như thể mất đi sự ràng buộc.

Khoảnh khắc tiếp theo, giống như sự đàn hồi ngược lại, thân thể của con quái vật tinh thần này lại một lần nữa bộc phát ra dao động dữ dội.

Khác với làn sóng khoảng mỗi phút giải phóng một lần như lúc trước.

Những dao động lần này rõ ràng là mạnh hơn nhiều, và có những sợi ánh sáng đỏ xen lẫn chằng chịt với chúng.

Giống như những sợi tơ đã tạo nên nó, đồng loạt sống lại cùng một lúc, hơn nữa điên cuồng tỏa ra mọi hướng.

Nhưng khi cú sốc sức mạnh kinh hoàng này lan ra mọi hướng, người đầu tiên họ gặp phải chính là người mẹ.

Vô số người mẹ, đứng xung quanh tầng dưới cùng của tòa nhà, trên mặt đất, sau cửa kính của căn hộ, trên nóc chiếc xe bỏ hoang, trong quán cà phê cạnh trung tâm mua sắm, hết điểm này đến điểm khác. Dưới ánh trăng đỏ, nụ cười của bà càng dịu dàng và quyến rũ, khi mọi lực tác động đều dồn dập về phía bà, cứ như thể chúng gặp phải bức tường thành không thể xuyên thủng, sau đó bị những người mẹ này chặn lại.

Những sợi tơ này không thể lao qua vị trí của bà ấy, thay vào đó chúng bị đánh bật trở lại và cuộn tròn lại.

Bên trong đây thậm chí còn không nhìn thấy dấu vết của bất kỳ lực tác động nào, cứ bình thường tự nhiên như chưa có gì, bởi vì có bà ở đây, cho nên không thể vượt qua được.

Những sợi tơ trên con quái vật này không còn tạo nên kết nối với những người khác trong thành phố này được nữa.

Ngoại trừ Lục Tân.

Lục Tân đang đứng trên nóc tòa nhà, nơi gần con quái vật nhất.

Cho nên anh không chỉ có bị tác động, ngược lại còn bị tác động mạnh hơn lúc trước, lúc mới đầu chỉ có một sợi tơ kết nối với anh, nhưng lúc này, thoáng cái lại có vô số sợi tơ, đồng loạt vồ vập lên người anh.

Trong lòng anh chợt hiện lên một cảm giác trống rỗng khó tả.

Đó là cảm giác trống rỗng đến cùng cực, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

Loại đau đớn này không có thật, không phải có vết thương thật tồn tại, và cũng không phải do bị chuyện gì tác động tổn thương cả.

Nó là một sự trống rỗng không thể diễn tả bằng lời được.

Khiến người ta có cảm giác cả người như đang lơ lửng trên không trung, không thể tiếp đất.

Những cảm xúc như thế này, từng giây từng phút, đều đang làm tan chảy mọi khát vọng của bản thân anh đối với thế giới này.

Mà một khi mất hết toàn bộ khát vọng, chỉ có thể nghĩ đến một kết quả.

Chết đi!

Sự trống rỗng đến tột cùng, cái chết ngược lại là điều duy nhất khiến bản thân cảm thấy chân thật.

Ngay cả Lục Tân cũng nảy sinh ra ý nghĩ này, muốn thò tay vào túi và rút súng ra.

Sau đó, tự bắn vào đầu mình một phát.

"Đùng..."

Cảm nhận được sự tác động cảm xúc vô cùng mạnh mẽ này, Lục Tân nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài tuyệt vọng.

Anh không yêu cầu mẹ đến giúp anh lần nữa, bởi vì anh đã có quyết định khác.

Trong trái tim anh, có một cánh cửa.

Vốn dĩ, Lục Tân sẽ chỉ mở nó khi hoàn toàn không có lối thoát.

Nhưng lần này, Lục Tân đã trực tiếp mở nó ra mà không hề do dự.

Vì vậy, ngay sau khi sợi tơ dài vô tận bao bọc lấy Lục Tân và nhấn chìm anh với cảm giác trống rỗng, cái bóng được rọi xuống bởi mặt trăng đỏ phía sau anh, đã trở nên tối tăm một cách lạ thường, như thể nó đã hấp thụ tất cả những bóng đen xung quanh anh, tối hơn gấp hai, thậm chí gấp ba lần năm lần, mười lần so với những bóng đen khác, xuất hiện trong cái bóng của anh, xung quanh anh lập tức xuất hiện nhiều hơn cảm giác tối tăm mịt mù.

Cái bóng đen đó, đột nhiên có một đôi mắt mở ra, đỏ như máu dị thường.

Khoảnh khắc cái bóng đó mở mắt ra, một loạt âm than lanh lảnh mỏng nhẹ vang lên xung quanh Lục Tân.

Đó là tất cả những sợi tơ kết nối với cơ thể của Lục Tân, chúng đồng loại bị đứt.

Những sợi tơ bao lấy Lục Tân đã bị phá vỡ, những lực đang tác động tới cũng bị bật ra, trong tác động cuồn cuộn mãnh liệt này, khoảnh khắc cái bóng đen của Lục Tân mở mắt ra, tất cả sức mạnh, đều bị cắt đứt, chảy ra hai phía xung quanh anh.

Dường như là một thái độ cực kỳ bí mật, không cho phép bất kỳ sức mạnh nào khác xâm nhập vào phạm vi của chính mình.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười khô khốc vang lên, cái bóng đen đó đột nhiên đứng lên, như thể muốn quấn lấy Lục Tân.

Nhưng lần này, Lục Tân đột nhiên quay lại, nhìn xuống bóng lưng của mình.

Ánh mắt của anh quá mức bình tĩnh, cho nên cái bóng đen mà anh đang nhìn chằm chằm cũng có vẻ do dự trong chốc lát, không hề trực tiếp quấn lấy anh, mà là tạm thời nén lại sức mạnh đang bộc phát, tiếp tục chảy ròng trên mặt đất.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào mắt Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận