Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 444: Bộ dạng hưởng thụ (2)

"Quả nhiên phương pháp phân tích khoa học là có lợi nhất để giải quyết vấn đề ...”

Lúc trong đầu đang điều chỉnh lại đầu mối, hai người chú cháu đã nhón chân chui đầu vào cái thắt lưng.

Người chú thấp bé, được người cháu ân cần đỡ eo, giúp đỡ lên cao một tí.

Lục Tân không tiếp tiếp phân tích nữa, anh liếc nhìn một chấm đỏ trên chiếc xe máy của mình vẫn tiếp tục nhấp nháy, trong lòng nắm chắc, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây đại thụ, mắt kính bên trái bắt đầu nhấp nháy biến hóa, giá trị không ngừng tăng lên.

Cuối cùng, giá trị dừng lại ở "120", và con số màu đỏ bên cạnh là: nguồn ô nhiễm thứ cấp.

Kính mắt thông qua nguồn phóng xạ của nó kiểm tra đo lường.

Thông qua phóng xạ, có thể đánh giá mức độ đe dọa của nguồn ô nhiễm.

Nhìn chung, con số càng thấp thì mức độ ô nhiễm càng cao. Tuy nhiên, tại Thanh bộ đặc biệt Thanh Cảng, hoặc nói và viện nghiên cứu Nguyệt Thực khi thành lập hệ thống tiêu chuẩn đánh giá cho các nguồn ô nhiễm này, cũng đã lo lắng sẽ có nhiều nguồn ô nhiễm không rõ nguồn gốc bị phát hiện, vì vậy họ đã làm ngược lại và đánh giá mức độ đe dọa thấp là một mức, và mỗi khi vượt quá một mức nhất định, số lượng mức độ đe dọa của nó được nâng lên một mức.

Bằng cách này, có đủ chỗ để đánh giá các nguồn ô nhiễm khác mạnh hơn.

Tại tình huống cách gần nó như vậy, phóng xạ chỉ có 120, đại khái có thể đoán ra.

Tinh thần lượng cấp chân chính của nó khoảng chừng một ngàn.

Lực lượng tinh thần phóng xạ, nếu trong tình huống không cố ý khống chế thì chỉ bằng một phần mười lúc bình thường.

"Tìm ra được bản thể của nguồn ô nhiễm, vấn đề có thể được giải quyết..."

Hiểu được nguồn gốc logic của nguồn ô nhiễm, cũng hiểu được tinh thần lượng cấp của nó, Lục Tân nhẹ nhàng thở ra.

Đối với phương pháp giải quyết....

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Tân lấy trong túi ra một khẩu súng lục ổ quay, xoay ổ quay, lấy một viên đạn bình thường trên súng xuống. Sau đó anh đổi thành một viên màu đen tuyền với bề mặt nhẵn nhụi trông giống như một loại viên đạn.

Đây là mười viên đạn đặc biệt anh đã xin được khi ra khỏi thị trấn.

Sau khi khép lại ổ quay, Lục Tân nhắm vào gốc đại thụ rồi bóp cò.

"Bụp"

Viên đạn đặc biệt bay ra, gắn chặt vào thân cây, ánh điện chói mắt lập tức tản ra dọc theo thân cây.

Đại thụ dường như run lên một cách thống khổ, những cái xác treo trên cây lần lượt rơi xuống đất.

"Xèo xèo xèo..."

Nửa thân cây trực tiếp bị đốt thành than cốc.

Nhưng nửa cành lá còn lại bỗng nhiên mọc lên một cách điên cuồng.

Giống như một gốc cây đại thụ yên lặng lập tức biến thành vật còn sống, dưới ánh trăng đỏ, cành cây không ngừng đung đưa, trên những chiếc lá kia mọc ra từng cái miệng, giống như là vô số cái xúc tu vươn dài về phía Lục Tân.

"Ồ không tốt rồi..."

Lục Tân bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.

Lẽ ra trước khi chiến đấu bản thân nên đậu xe ra xa một chút, lỡ như trầy xe không biết có được bảo hiểm hay không nữa.

May mắn trong lúc anh đang lo lắng về vấn đề này, một tiếng cười "hì hì" vui vẻ bỗng nhiên vang lên.

Lục Tân quay đầu lại, nhìn thấy em gái mình xuất hiện trên bãi cỏ bên cạnh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm phía trước.

"Thích em gái nhất...:"

Lục Tân liền an tâm, sau đó thúc giục: "Nào..."

Cha và mẹ vẫn hết sức cẩn thận, sẽ không vì chuyện cỏn con này mà xuất hiện, chỉ có thể thúc giục em gái.

Cô em gái vẫn bất động, hai tay nhỏ bé ôm ngực, kiêu ngạo liếc Lục Tân một cái.

Sau đó cô bé vươn một tay ra, uy nghiêm chỉ về phía trước: “Chó lên."

"Oa oa..."

Lục Tân cảm thấy vành kính mắt của mình hơi phát lạnh.

Phía sau em gái bỗng nhiên vang lên tiếng sủa dữ dội, một con chó nhỏ không da vọt ra, để lại dấu chân màu máu nơi nó chạy đến, nó lao thẳng vào thân cây đang cháy dở, rồi há to miệng cắn mạnh.

"Xuy !" "Xuy !" "Xuy !"

Lục Tân không ngờ, đáng yêu như nó lại có một mặt hung dữ như vậy.

Nó lao thẳng đến gốc cây to, cắn đứt nửa thân cây to chưa cháy, răng xuyên vào thân cây.

Ngay lập tức, một nửa thân cây còn nguyên vẹn run rẩy như thể co giật.

Những cành lá vươn về phía Lục Tân lập tức bị rút lại, cành cây giống như những con rắn mảnh, quấn quanh cổ con chó con không da, siết cổ nó thật mạnh và cắm sâu vào cơ thể đã thấm đẫm máu của nó. Bốn móng vuốt được kéo lên khỏi mặt đất và treo lơ lửng trên không, tất cả cành lá cùng một lúc "cắn" vào thân nó, giống như thể có một sinh mệnh đang bò vào trong người nó...

Cảnh tượng đó, đứng nhìn thôi cũng thấy da đầu tê dại.

Con chó nhỏ không da bị treo giữa không trung duỗi người ra, mở miệng, đồng tử mắt thả lỏng.

.... Không ngờ nó lại lộ ra một biểu cảm hưởng thụ!

Lục Tân hơi sửng sỡ: "Con chó này nghiêm túc không vậy?"

Hình như vì nghi ngờ của anh, em gái anh đã tức giận mắng: “Đồ chó, không nghe lời!"

Con chó nhỏ không da lập tức phản ứng, cũng không có tới đây hưởng thụ nữa, thân thể kích động, tất cả những nơi trên người bị cành lá bóp nghẹt hoặc đào hang bắt đầu chảy ra máu càng ngày càng nhiều. Những giọt máu đó dường như có sự sống riêng của nó, nó bắt đầu loang ra dọc theo cành cây, từng chút một, đến cả nửa thân cây không bị cháy sém.

Nửa thân đại thụ đó dường như ý thức được điều gì, run rẩy dữ dội, muốn thu lại cành cây của mình.

Nhưng con chó không da gắt gao giữ chặt lấy nó, ngăn không cho cành cây chạm vào thân nó rời ra, máu rỉ ra nhiều hơn, rồi nhanh chóng chảy ra từng cành, từng chiếc lá và nửa cành đó, như muốn nhuộm đỏ cái thân cây này.

"Khà khà khà...."

Gốc đại thụ đó nhanh chóng mất hết tất cả hoạt tính.

Những cành lá đang rung chuyển dần dần bị đóng băng, có một số ít cành ngã rạp xuống đất.

Nửa thân cây còn lại vẫn còn đang bốc cháy, nửa thân cây bên kia đã biến thành một cành cây khô héo.

"Bạch !" "Bạch !" "Bạch !"

Trước khi Lục Tân phản ứng kịp, con chó con không da đã chạy đến chỗ của anh.

Đôi mắt nó to tròn vô tội, lưỡi thè ra ngoài, cái đuôi vẫy vẫy như một cái máy xoay gió.

Lục Tân nghiêm túc nhìn con chó nhỏ, sau đó nhìn đại thụ.

Trong lòng dần cho ra một đáp án: "Quả nhiên con chó này không hề đứng đắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận