Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1039: Mọi chuyện vẫn bị làm ầm ĩ lên (3)

“Mọi chuyện vẫn bị làm ầm ĩ lên rồi……”

Lục Tân hơi hơi lắc đầu, thật ra anh rất muốn chuyện này nhỏ lại một chút.

Em gái nghịch ngợm, dù sao cũng không liên quan đến mình là bao, nhỉ…

Còn về cô Tôn bên kia, hoàn toàn là bởi vì chính bản thân cô ta mà thôi, ai bảo năng lực của cô ta lại quá dễ phá giải như thế chứ…

Có điều, tuy rằng mọi chuyện trở nên ầm ĩ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bản thân anh cũng không có chỗ nào làm sai cả, cho nên Lục Tân vẫn cảm thấy rất thản nhiên, chỉ là lẳng lặng nhìn thoáng qua về phía cô Tôn, nghiêm túc nói: “Nếu đã làm, thì không có lý nào lại không thừa nhận cả.”

“Người khác không biết là do chúng ta làm, chẳng lẽ chính chúng ta còn không biết hay sao?”

Nghe anh nói như vậy, trong phòng hội nghị không có người nào dám mở miệng.

Áp lực trong bầu không khí của phòng hội nghị, ngược lại còn càng trở nên đậm đặc, lời này của anh là đang thừa nhận hành vi của bản thân sao?

Cho dù là cô Tôn, phản ứng mãnh liệt nhất cũng chỉ là nhanh chóng ném ấm trà nóng trong tay mình xuống, đầu ngón tay thon dài đau đớn đến mức đang không ngừng run rẩy, dòng lệ máu đã chảy xuống đến cằm, rơi trên bộ sườn xám màu trắng, từng giọt từng giọt, đỏ thẫm đến mức dọa người khiếp sợ.

Thế nhưng thậm chí một câu cô ta cũng không đáp lại được, ngay cả thân thể của cô ta, cũng không dám làm ra những phản ứng quá lớn.

“Anh nói không sai, cô ta quả thực chả có gì lợi hại cả……”

Lục Tân nói một câu với người tóc màu bạc vẫn đang đứng ngơ ngác ở một bên, sau đó vỗ vỗ lên bả vai của Đàn Gia, nói:

“Mọi người cứ nói chuyện của mình trước đi, tôi phải làm rõ một số chuyện đã.”

Nói dứt lời, lại nhìn thoáng qua về phía Bích Hổ, ý bảo gã nhớ duy trì trật tự của nơi này, đảm bảo an toàn cho Đàn Gia.

“Trật tự như này còn cần tôi phải duy trì sao?”

Trong lòng Bích Hổ thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc, gật đầu một cái thật mạnh.

Lục Tân cầm một tay ở bên người của người tóc màu bạc, đỡ anh ta đi ra bên ngoài phòng hội nghị, nơi hai người đi qua, cả đám người đều hoảng sợ tránh ra.

Không có người nào dám ngăn trở, thậm chí ngay cả binh lính gác cửa vào thời điểm Lục Tân đi qua còn theo bản năng mà nghiêm một cái.

Tuy rằng trạng thái hiện tại của Đàn Gia rõ ràng là rất phù hợp với tâm ý của anh, thế nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc.

Bởi vậy anh mới lựa chọn thời điểm thích hợp này mà rời khỏi phòng hội nghị.

Tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân mọi chuyện đã bị làm quá lố, không biết phải xử lý như thế nào đâu.

Sắc mặt của anh bình tĩnh, bước chân cũng đủ vững vàng mà đưa theo người tóc bạc mà đi ra khỏi phòng hội nghị, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi em gái đang đứng ở bên bức tường, sau đó trực tiếp đi thẳng về hướng một văn phòng loại nhỏ dưới ánh nhìn chăm chú của nhân viên an ninh.

Hàn Băng và Hồng Xà đang ở trong văn phòng này chờ đợi, vừa thấy Lục Tân thì ngay lập tức đứng lên.

Vừa rồi các cô hẳn là cũng nghe thấy tiếng súng vang cùng với tiếng bảo an và binh lính xông vào trong phòng hội nghị, đang có chút tò mò.

“Bên kia đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Tân gật đầu một cái với các cô, ấn người tóc màu bạc lên trên ghế dài ở một bên.

Mãi cho đến lúc này, người tóc màu bạc mới bỗng nhiên thở ra một hơi dài, vẻ mặt dại ra, mồ hôi lạnh một tầng một tầng chảy xuống.

Dường như là mãi cho đến lúc này anh ta mới hồi phục thần trí.

Lục Tân không có để ý anh ta nữa, nói với Hàn Băng: “Vừa rồi có người muốn giết Đàn Gia, tình huống đã được khống chế.”

Sau đó hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Sao ông ấy lại thay đổi nhiều đến như vậy, là các cô đã sắp xếp sao?”

“Đương nhiên là không phải.”

Hàn Băng vừa nghe xong đã hiểu ý của Lục Tân chỉ chính là cái gì, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Chúng ta chỉ là nhận lệnh đến đây để chi viện cho thành phố Hắc Chiểu, giúp đỡ bọn họ xử lý chuyện lây nhiễm mà thôi.”

“Nhìn thấy sự hỗn loạn trật tự của bọn họ, ở một mức độ nào đó mà giúp cho bọn họ lấy lại được trật tự thì cũng được thôi, thế nhưng lại không được phép tham gia vào trong chuyện hành chính công vụ của bọn họ, dù sao thì, dựa trên quy định của Thanh Cảng chúng ta, dùng năng lực mà ảnh hưởng đến chuyện chính trị, là tuyệt đối không được phép.”

Nói tới đây, cô ấy lại dừng một chút, sau đó bổ sung: “Hơn nữa, cho dù là chúng ta có sắp xếp, cũng vô dụng thôi.”

“Đàn Gia vốn dĩ là dựa vào việc kinh doanh Hắc Thảo mà lập nghiệp. Thoạt nhìn thì ông ấy có rất rất nhiều tiền, nhưng nếu như so với người những thực sự nắm quyền cao của thành phố Hắc Chiểu kia, căn cơ của ông ấy vốn dĩ là đã kém tới mức cùng cực rồi. Miễn cưỡng để cho ông ấy nhậm chức, vị trí này cũng không thể ngồi cho vững chắc được.”

“Hơn nữa, ông ây vốn là một người lập nghiệp từ việc kinh doanh Hắc Thảo, giờ lại muốn triệt tiêu việc làm ăn này của thành phố Hắc Chiểu, đây không phải là một chuyện đùa hay sao?”

“Ông ấy không có khả năng phục chúng.”

Nghe Hàn Băng nói như thế, Lục Tân cũng cảm thấy cô nói rất có lý, khẽ nhíu mày, nói: “Vậy hiện tại vì sao ông ấy lại làm như vậy?”

Nghe thấy Lục Tân dò hỏi, Hàn Băng và Hồng Xà, cũng ngay tức khắc thấp giọng thở dài.

Trên khuôn mặt của các cô tựa hồ cũng có chút đồng tình và bùi ngùi, thấp giọng nói: “Là vì người nhà của ông ấy.”

“Hừm?”

Lục Tân theo bản năng mà nhìn về phía Hồng Xà.

“Không phải là tôi.”

Hồng Xà vội vàng vẫy vẫy tay, nói: “Là người nhà thực sự của ông ấy cơ.”

Hàn Băng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Trong sự kiện lây nhiễm trước đó, người nhà của ông ấy, đều có kết cục… không mấy tốt đẹp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận