Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 836: Nguy hiểm không biết tên (2)

Bên trong biệt thự trống rỗng, không nghe thấy một tiếng động nào.

Ánh đèn sáng tỏ, chiếu rọi xung quanh trắng tinh, căn biệt thự được trang trí theo phong cách La Mã khiến cho nó toát ra một cảm giác không chân thực.

Tuy rằng không bị người khác bắn lén ngay khi vừa bước chân vào, nhưng Lục Tân vẫn đi dò xét một vòng.

Căn biệt thự này có ba tầng, nhìn sơ thì ít nhất nó cũng phải có mười mấy phòng, một mình anh đi tìm sẽ cực kỳ phiền phức.

Vì thế anh đứng yên một chỗ, nhìn trái nhìn phải tìm một hồi.

Trên trần nhà, em gái đã bò ra, tốc độ của cô linh hoạt giống như một con nhện nhỏ, mái tóc xõa lung tung rũ xuống.

Em giá chính là nguyên tố duy nhất làm anh an lòng trong căn biệt thự này.

“Chúng ta cùng đi tìm, em đi từ trên tầng ba xuống, anh tìm từ tầng một lên, tìm được thì báo cho anh biết.”

Lục Tân cười nói với em gái: “Nhưng phải nhớ kỹ nếu em tìm thấy thì phải báo cho anh đầu tiên, không được lừa anh rồi phá phách.”

“Chơi hư rồi sẽ phiền phức lắm.”

“Hả?”

Em gái nghe Lục Tân nói vậy thì ngơ ngác, nói: “Anh, anh không dặn thì em sẽ không nghĩ đến có thể chơi trước nữa đó…”

“Này...”

Lục Tân giật thót, vội vàng ngẩng đầu lên thì đã thấy em gái bò nhanh lên tầng ba.

Anh lắc đầu bất lực, nhưng không gọi cô.

Thật ra anh biết em gái là một cô bé đáng yêu biết nghe lời.

Tuy cô nói vậy nhưng thật ra là người biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ không phá rối nhiệm vụ của anh…

…Kỳ vậy?

Rồi anh bước nhanh chân hơn.

Đi vào một căn phòng khác tìm kiếm, Lục Tân vẫn không thấy trong biệt thự này còn ai khác.

Anh chỉ phát hiện ra căn biệt thự này trang trí rất đắt đỏ, cho dù là vật liệu xây dựng hay là vật phẩm trang trí đều là hàng loại một, chỉ là một cái bàn trong bình thường không có gì đặc biệt, hoặc là một món đồ trang trí nào đó khi đặt trong biệt thự này thì có một cảm giác rất khác biệt.

Khi nào anh mua biệt thự cũng muốn học cách trang trí của anh ta.

Lục Tân vừa đi lên tầng hai vừa nghĩ thầm.

Anh không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ thứ gì trong biệt thự này.

Không có phóng xạ tinh thần bất thường, cũng không có tay súng nguy hiểm trốn trong phòng, căn phòng sạch sẽ như phòng trống.

Tình huống này cơ bản là đã có thể loại trừ nguồn lây nhiễm tinh thần có tồn tại.

Bởi vì nguồn lây nhiễm tinh thần thông thường chỉ là một loại ô nhiễm được khuếch tán một cách vô thức, cho nên xung quanh chắc chắn phải có phóng xạ tinh thần.

Chỉ có người có năng lực mới có thể kiếm chế tốt phóng xạ tinh thần của mình mà không bị phát hiện.

Nếu vậy, thật ra Cao Nghiêm bất ngờ xuất hiện tinh thần dị biến, hay phải nói thật ra anh ta cũng là một người bị hại?

Lục Tân hơi nhíu mày, bước nhanh chân hơn.

Anh đi thẳng một đường tìm hết tầng hai, khi đến lối lên tầng ba vẫn chưa chạm mặt với em gái.

Tầng ba nhiều phòng vậy sao?

Hay thật ra em gái đã tìm được rồi, mà đang lén… Chơi?

Lục Tân cảm thấy hơi hốt hoảng, vội vàng muốn xông lên tầng ba, rồi bỗng nhiên nhìn thấy em gái xuất hiện trên cửa sổ tầng hai, cả người dang tay hình chữ đại bám trên cửa sổ, cô hưng phấn khoa tay múa chân với Lục Tân, khuôn mặt nhỏ, hàm răng nhòn nhọn, còn đôi mắt chỉ có một màu đen.

“Sao em lại chạy ra bên ngoài?”

Lục Tân vội vàng mở cửa sổ ra kéo em gái vào.

“Phía dưới, phía dưới còn có một tầng hầm đó…”

Em gái hưng phấn nói với Lục Tân, cô bé còn vừa nói vừa kéo tay anh.

Thì ra em gái không những tìm hết ba tầng, thậm chí cô còn xuống dưới tìm một vòng, rồi phát hiện ra tầng hầm kia.

Lục Tân gật đầu, khi anh nắm tay em gái, cơ thể anh cũng trở nên cực kỳ linh hoạt.

Anh lao thẳng ra khỏi cửa sổ, leo lên vách tường.

Rồi nhanh chóng đi đến góc bên trái tầng một, sau đó mở cửa sổ chui vào trong, đẩy cánh cửa hầm ngầm được che giấu bằng một tấm gương toàn thân đã dễ dàng đẩy cửa hầm ra, anh thầy được một thang bộ tối om đi thẳng xuống tầng hầm ngầm.

Ánh sáng bên ngoài chỉ có thể chiếu sáng một nửa cầu thang, có vẻ hơi u ám.

Lục Tân có em gái đi bên cạnh, anh không cảm thấy sợ hãi, cho dù có người trốn trong bóng tối bắn lén anh cũng không thể trốn thoát được.

Vì thế anh cũng không tìm nguồn sáng mà đi thẳng xuống dưới.

“Chậm thôi…”

Tấm ván gỗ cầu thang phát ra tiếng rên rỉ khó nhọc, trong căn biệt thự tĩnh lặng này làm nó trở nên bất thường.

Cầu thang khá dài, Lục Tân cảm giác đi được khoảng mười mét thì đã đến một tầng hầm ngầm trống rỗng.

Thật ra nơi này có một nguồn sáng màu đỏ sậm, có thể lờ mờ nhìn rõ mọi vật.

Anh ngẩng đầu quan sát, lập tức nhìn thấy tầng hầm này rộng khoảng bốn mươi mét vuông, ngăn nắp, trong một góc gần đó có một đống tượng điêu khắc được xếp chỉnh tề sát tường, đến khi nhìn kỹ mới phát hiện ra một vài bức tượng trong đó là tượng Phật.

Phía trước tượng Phật còn có hai ngọn đèn màu đỏ chạy bằng điện, ánh sáng trong tầng hầm ngầm này là do ánh đèn này phát ra.

Bồ Tát có gương mặt hiền từ, Phật Di Lặc thoải mái cười to, Như Lai trang nghiêm đứng yên.

Rõ ràng chúng chỉ là một vài bức tượng rất thường gặp, nhưng dưới ánh sáng nơi này, vẻ mặt những bức tượng này có hơi u ám.

Lục Tân ngẫm nghĩ, phó tổng giám đốc Tiêu từng nói trước kia Cao Nghiêm rất tín Phật, trong nhà đặt không ít tượng Phật, hình như sau khi anh ta xảy ra thay đổi mới bắt đầu sợ hãi mấy thứ này, phủ vải bố che đậy lại, chẳng lẽ vì che bằng vải không có tác dụng nên mới chuyển đến đây?

Ngoại trừ tượng Phật, trong một góc khác còn có vài thứ.

Có tranh sơn dầu vẽ Thánh Mẫu, còn có một vài giá chữ thập, áo giáp kiểu Âu vân vân…

Thậm chí Lục Tân còn tìm thấy cây phất trần và kiếm gỗ đào của Đạo giáo…

“Đây là hội nghị tam phương đấy à…”

Lục Tân cảm thấy hơi kỳ quái, giới Tôn Giáo đã giao hòa với nhau nghiêm trọng thế à?

Sau khi anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, thì đi đến chính giữa tầng hầm ngầm, thấy nơi này đặt một cái ghế dựa màu đen.

Trông nó giống như một chiếc ghế điện, xung quanh còn có đủ loại dây điện, còn có một ít dây lưng, đồ đội đầu linh tinh.

Bên trên nó có rất nhiều chất nhầy đen sì, không biết là cái gì.

Bên cạnh ghế điện còn đặt một cái khay, bên trong bày rất nhiều thứ đồ kỳ quái.

Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy có roi da, ngọn nến được đốt một nửa, kẹp, đồ bịt miệng.

Mỗi một thứ đều rất bình thường, nhưng khi chúng đặt cạnh nhau lại hơi tạo thành một hình ảnh khủng khiếp khiến người nhìn không rét mà run.

“Phó tổng giám đốc Tiêu nói sau khi Cao Nghiêm thay đổi tính cách thì không ít lần ngược đãi cô gái kia.”

“Mấy thứ này, chẳng lẽ chính là đồ mà bình thường anh ta ngược đãi cô gái đó?”

Anh hơi nhíu mày, trong lòng nảy sinh một cảm giác chán ghét không tên, hoặc là cảm xúc bất ổn nào đó.

“Tích tích...”

Đến khi Lục Tân lại gần rồi đánh giá chiếc ghế điện này, tròng kính bên trái đột nhiên nhảy ra một ô nhỏ, nhưng con số liên tục nhảy lên.

“Nơi này có phóng xạ tinh thần, nhưng mà lượng cấp rất ít, hơn nữa còn đang

hạ thấp...”

“Chứng tỏ nơi này từng có nguồn lây nhiễm tinh thần, nhưng mà đã trốn mất rồi?”

Anh lập tức đề cao cảnh giác, để ý một vấn đề, tầng hầm ngầm ngày vốn liên quan đến cô gái kia.

Nhưng bây giờ cô gái kia đã đi đâu?

Anh trở nên cảnh giác hơn, nhanh chóng xem xét xung quanh một lượt, rồi nhanh chóng nhìn thấy một cái ống thông gió to hơn khung bóng rổ một chút nằm phía sau bức tượng phật cao to, có ống dẫn được quây bằng lưới sắt, lúc này đã được tháo xuống, đặt sang bên cạnh.

“Hửm?”

Lục Tân hơi nhíu mày, một tay kéo em gái về lại, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài biệt thự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận