Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 105: Vật ký sinh tinh thần (1)

Từ trước đây rất lâu, Lục Tân đã biết được thành phố vệ tinh số hai có một nơi gọi là cảng Bạng Phụ, chỉ là anh chưa từng qua đây xem thử. Trong một khoảng thời gian tương đối dài, anh không phải là một người thích đi dạo khắp nơi, cuộc sống với ba điểm hai đường chính là trạng thái bình thường của anh trong rất nhiều năm qua.

Nhưng… anh sống từ nhỏ tới lớn ở thành phố vệ tinh số hai, vẫn biết việc xây dựng lại thành phố Thanh Cảng là nhờ vào sự tồn tại của những cảng này. Trước đây, bức tường cao của thành phố mới được xây lên, bên ngoài vẫn có rất nhiều kẻ điên và sinh vật biến dị đi lang thang ở nơi hoang vắng, phần lớn việc vận chuyển vật tư của thành phố Thanh Cảng đều dựa vào những cảng này. Cho tới hôm nay, đây vẫn là một trong những cảng vận chuyển quan trọng nhất.

Đương nhiên, vận tải tập trung chắc chắn sẽ dẫn đến một số vấn đề tiềm ẩn.

Lại giống như ông Hứa này.

Khi Lục Tân và Trần Tinh bước xuống xe, đã nhìn thấy các chiến sĩ vũ trang đang đóng giữ trong cả cảng, Lục Tân đoán chắc hẳn Trần Tinh nhận được điện thoại của mình, lập tức phái bọn họ qua đóng quân ở đây. Chỉ có điều Trần Tinh nhận được tin tức chính xác, trước khi cô ta và Lục Tân đích thân chạy tới, không cho phép bọn họ bắt đầu lục soát.

"Bức tranh kia ở đâu?"

Dưới ánh đèn hỗn loạn ở cảng, con ngươi của Trần Tinh đỏ lên có phần kỳ quái.

Sau giấc ngủ mê man, Hứa Tiêu Tiêu dựa vào trong lòng ông Hứa, mờ mịt mở mắt ra, sau đó chỉ về một chỗ.

Trần Tinh liếc nhìn xung quanh, đã có hai chiến sĩ cường tráng đi qua, một trái một phải đỡ Hứa Tiêu Tiêu.

Sau đó bọn họ cùng đi nhanh về hướng cô ta chỉ.

Có ba chiến sĩ cầm vũ khí plasma, bảo vệ chặt chẽ xung quanh bọn họ.

Bọn họ nhanh chóng đi sâu vào trong cảng, sau đó tìm được cái thùng mà Hứa Tiêu Tiêu giấu bức tranh trong từng hàng thùng để lộn xộn. Nó được giấu ở trong mấy hàng thùng cao lớn, trông rất bình thường. Lúc nhìn thấy cái thùng này, ông Hứa cũng có phần bất đắc dĩ. Rất rõ ràng, đó không phải nơi trước đây ông ta quyết định để cất đồ. Trong lời giải thích của Hứa Tiêu Tiêu trước đó đã nói rõ tình hình thực tế, cô ta có tâm tư riêng của mình, vì vậy giấu bức tranh này ở nơi mà ngay cả ông ta cũng không biết.

Trên thùng có dây xích sắt lớn và khóa lớn. Nhưng không cần Trần Tinh ra lệnh, sau khi xác định cái thùng này chính là mục tiêu, hai chiến sĩ bên cạnh đã bước tới, dùng một loại đèn xì có thể phun ra ngọn lửa màu xanh lam, rất nhanh đã dùng nhiệt độ cao cắt đứt được xích sắt.

Trong cảng yên tĩnh, tiếng xích sắt rào rào rơi xuống đất có vẻ hết sức rõ ràng.

"Để tôi tới!"

Vào lúc này, Lục Tân đứng dậy, đi về phía cái thùng.

Hai chiến sĩ nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, sau khi được Trần Tinh ngầm cho phép, bọn họ lặng lẽ lùi lại.

Nhìn bóng lưng Lục Tân đi về phía cái thùng, ánh mắt Trần Tinh cũng trở nên dịu dàng hơn.

Nếu để cho Lục Tân để hình dung, anh chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một loại ánh mắt lãnh đạo vô cùng coi trọng mình.

"Két..."

Lục Tân kéo cửa thùng ra, một trận gió lạnh yếu ớt thổi ra.

Giờ phút này, ai nấy đều bất giác nín thở. Mấy chiến sĩ còn nâng khẩu súng trong tay lên.

Nhưng trong thùng cũng không có gì khác thường.

Đây là một thùng thoạt nhìn đã rất lâu chưa được mở ra, đồ bên trong cũng rất đơn giản, ngoại trừ mấy cái khung gỗ và mấy cái túi xách tay màu đen được chất đống ở trong góc thùng, chỉ có một bức tranh được phủ tấm vải đen phía trên, lẳng lặng dựa vào trên giá gỗ ở giữa thùng. Lục Tân không nhìn thấy trên bức tranh có bất kỳ thứ gì kỳ quái, thiết bị thăm dò trong tay Trần Tinh cũng không có phản ứng gì...

Lục Tân nhẹ nhàng bước tới, cầm bức tranh kia lên trong chú ý của mọi người.

Cũng vẫn không có gì thay đổi.

Bức tranh này rất nhẹ, cũng rất bình thường, chỉ có tấm vải đen phủ phía trên khiến cho nó hơi thần bí.

Lục Tân quay đầu nhìn về phía Trần Tinh.

Trần Tinh khẽ gật đầu, nói với người bên cạnh: "Bảo đội hỗ trợ vào đi!"

...

...

Rất nhanh, bên ngoài thùng vang lên tiếng bước chân đặc biệt nặng nề mà chỉnh tề của đội trợ giúp. Hai người mặc trang phục phòng hộ màu đen bước vào, cầm theo một hộp thủy tinh chữ nhật rõ ràng đã được gia cố thêm. Sau đó Lục Tân bỏ bức tranh kia vào trong hộp, nhìn bọn họ thêm khóa ở trên đó, cầm hai tay giao cho Trần Tinh. Trên mặt hộp có tay cầm, vừa khéo cho Trần Tinh mang theo.

Lục Tân thấy vậy, không khỏi liếc nhìn Trần Tinh với vẻ lo lắng.

Nếu cô ta cũng bị lây nhiễm...

Trần Tinh liếc mắt nhìn qua, hình như đã nhìn thấu được tâm tư của anh, thản nhiên nói: "Yên tâm, tôi sẽ không bị lây nhiễm. Việc nghiên cứu bức tranh này sẽ chỉ được tiến hành ở dưới hoàn cảnh an toàn. Mà ở trong quá trình áp giải nó, nếu có tình trạng gì khác thường, tôi cũng có thể chống lại được một lúc."

"Hơn nữa..."

Cô ta xoay người, liếc nhìn Lục Tân nói: "Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải vẫn còn có anh sao?"

Lục Tân lập tức đỏ mặt, quay đầu đi, giả vờ như mình không nghe thấy câu này.

"A!"

Trần Tinh cười, xoay người nói với người khác: "Tôi sẽ đích thân hộ tống bức tranh này đến trụ sở chính của Viện nghiên cứu!"

"Các anh cũng áp giải đám người ông Hứa về, tạm thời cách ly. Mặt khác, niêm phong tất cả hàng hóa mà bọn họ vẫn đang cất giữ trong cảng này, để hai đội vũ trang vận chuyển về trụ sở chính. Thành chính bắt đầu nghiêm khắc điều tra tất cả những người có tiếp xúc với Hứa Tiêu Tiêu. Đồng thời các anh thông báo với trụ sở hành chính của thành phố vệ tinh số hai, bắt giữ tất cả những người có liên quan tới sự kiện buôn lậu ở cảng này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận