Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1637: Chuyện quan trọng nhất (2)

“Được rồi, chuyện này cũng đã chấm dứt, vậy bây giờ chúng ta đi đâu.”

Nhìn thấy đám người Trần Tinh đã đi xa, Số Mười Bốn cũng thở dài một hơi, vỗ bụng tròn của bản thân, tò mò hỏi.

“Về nhà.”

Lục Tân nhìn đám người họ mỉm cười, nói: “Khó khăn lắm mấy người mới có thể trở về đây, tự nhiên tôi muốn mời các người một bữa cơm thật ngon.”

Lập tức tâm trạng của mọi người đều vui vẻ, cùng nhau leo lên chiếc xe Trần Tinh để lại, thương lượng xe nên ăn cái gì.

Số Mười Bốn lập tức hứng chí bừng bừng, hào hứng đề nghị: “Hay là chúng ta đi ăn thịt nướng.”

“Các người có còn nhớ, lúc chúng ta còn bé, bên ngoài cô nhi viện có bán thịt nướng, ngày ngày chúng ta cứ nằm ở cửa, nhìn ra…”

“Ai, nhưng mà lão viện trưởng sợ đồ bọn họ bán không sạch sẽ, không để cho chúng ta ăn bao giờ.”

“Đúng, đúng, đúng, sau này, cái người bán thịt nướng kia đã bị bắt rồi, đúng không nhể?”

“Đúng, tôi nghe nói, người đó phạm tội giết người, trong sân chứa toàn tóc.”

“Thật là thơm…”

“Nói thế này, làm tôi có chút hoài niệm…”

Mọi người vừa đi đường vừa cảm khái, cũng có chút hoài niệm, chỉ có tài xế ở phía trước mặt đã tái mét.

Có câu đề nghị của Số Mười Bốn, Lục Tân cũng hào phóng đáp ứng lời mời đám người kia ăn thịt nướng.

Thịt nướng vừa thực tế, lại có nhiều lợi ích.

Ngay lập tức, trong lòng anh tính toán làm sao để chiêu đãi các bạn học thật tốt, dù sao cũng là bản thân mình mời, không thể tiết kiệm được.

Thế là anh chỉ đường, để xe jeep lái tới biệt thự của Oa Oa.

Lúc này, Oa Oa cũng đã sớm biết bọn họ sẽ đến đây, hay có thể nói là, ngay từ lúc bọn họ đi vào Thanh Cảng, cô bé đã biết rồi.

Thế nhưng cô bé cũng rất hiểu chuyện, không quấy rầy bọn họ làm việc.

Mãi đến lúc này, cô bé mới giống như một nữ chủ nhân, đứng ở cửa từ sớm, chờ bọn họ đến.

Nhìn thấy cô bé đứng ở cửa, đang cười tủm tỉm, Lục Tân hơi buồn rầu, không biết giới thiệu như thế nào.

Cũng may lúc này, Số Mười Bốn chủ động giới thiệu với đám người này, còn mở miệng gọi một tiếng “Chị dâu”, gọi rất nhiệt tình.

Số Năm và số Ba đều cực kỳ kinh ngạc.

Bọn họ đồng loạt nhìn Oa Oa một cái, rồi quay sang nhìn Lục Tân.

Bỗng nhiên, trên khóe miệng lại có chút mất tự nhiên mà nhếch lên, khiến người ta khó phát giác được mà lắc đầu, thở dài một tiếng.

Bọn họ có phản ứng như thế này làm cho tâm trạng của Lục Tân trở nên tốt hơn.

Họp lớp, không phải là để đám người này vừa nhìn thấy anh thì vui vẻ hay sao?

Không.

Quan trọng nhất là, để bọn họ vừa nhìn thấy mình thì vừa vui vẻ, lại mơ hồ mang theo một chút kinh ngạc và hâm mộ.

Nghe thấy Số Mười Bốn nói muốn ăn thịt nướng, Oa Oa ngay lập tức nhiệt tình chuẩn bị. Nhưng ý tứ ở đây là để tiểu đội bảo mẫu chuẩn bị, đây cũng là chuyện tốt, dù sao nếu thực sự để cô bé chuẩn bị, Lục Tân lo lắng, có khả năng cô bé sẽ dắt mấy con dê đến. Sau đó, trong sân để một cái bàn, mấy cái ghế, và một cái lò nướng và lò vi sóng.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, không biết là vô tình hay cố ý mà đang tán ngẫu với nhau.

Oa Oa bận trước bận sau, cực kỳ vui vẻ.

Tiểu đội bảo mẫu cũng không nhịn được cảm khái, sân nhỏ nhà Oa Oa cũng chưa từng náo nhiệt như vậy.

Quan trọng nhất là, không phải trước đây, cô bé rất thích sự yên tĩnh hay sao?

Mấy thứ bóng nhẫy kia, trước đây đến nhìn cũng không nhìn mà?

Tuy vẫn nghi hoặc, nhưng thịt và dầu nướng đều chuẩn bị đầy đủ. Không cần tiểu đội bảo mẫu làm tiếp, Số Mười Bốn đã tự đưa tay ướp thịt, mỗi một miếng đều to bằng nắm đấm, một bên cậu ta nghiêm túc quết dầu, rắc nguyên liệu, một bên lại than thở chị dâu tốt, lại có dáng vẻ xinh đẹp, lại còn hào phóng, lại có tiền, mua thịt cũng là loại thịt ba chỉ tốt nhất, tựa hồ miệng cậu ta như đang bôi mật.

Nói đến mức mặt Oa Oa cũng đỏ ửng.

Số Năm đứng bên cạnh nghe cũng rất động tâm, tìm một chỗ trống lặng lẽ nói với Oa Oa:

“Có hứng thú đầu tư nghiên cứu thuốc hay không? Cũng chỉ một vài tỉ thôi là đủ rồi.”

Oa Oa nghe thấy vậy thì cũng động tâm.

Lục Tân vội vàng với ngăn cản, nói với Số Năm: “Cô bỏ qua em ấy đi, cả nhà em ấy cũng chỉ được vài ba triệu thôi…”

Không biết từ lúc nào, bóng tối đã tràn xuống.

Mọi người ngồi ở trong sân, thắp một cái bóng đèn nhỏ, ăn thịt Số Mười Bốn nướng, mỗi một xiên đều béo ngậy, dùng lò vi sóng nướng bên ngoài cháy sém, thế nhưng sau khi bắt đầu ăn lại cảm nhận được một sự thỏa mãn khó lòng đạt được.

Tựa hồ, tất cả mọi người đều không nghĩ đến, năm đó chia xa như vậy, thế mà bây giờ còn có cơ hội ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.

Có điều, vẫn không thể tìm thấy rất nhiều người.

“Bây giờ, số người còn sống trên đời, trừ chúng ta ra thì cũng chỉ còn cô giáo Tiểu Lộc, Nhị Hào, số Bảy và số Mười Hai hay sao?”

Trong tay Lục Tân đang cầm một cốc bia, chậm rãi nói: “Cô giáo Tiểu Lộc là người bình thường, mấy năm qua cô ấy cũng rất vất vả. Cho nên tôi cũng không có ý định cho cô ấy tham gia vào chuyện nguy hiểm như thế này, nhưng nếu mấy người muốn đi thăm cô ấy thì vẫn đi được.”

“Còn về Nhị Hào, bây giờ cậu ấy ở thành Hỏa Chủng, mày mai tôi sẽ đi đón cậu ấy về.”

“Nhị Hào không cần anh, để cho tên béo Số Mười Bốn đi là được.”

Số Năm nhét một xiên thịt vào trong miệng người đàn ông cường tráng kia, thậm chí cả chiếc xiên tăm để xâu thịt cũng không bỏ ra, mặc cho anh ta máy móc nhai.

Sau đó cười mà lại như không cười nhìn về phía Lục Tân, nói: “Tôi nhìn ra được, bây giờ anh có chút khẩn trương, có điều, chuyện chúng ta muốn làm, có khẩn trương cũng vô dụng, số Bảy đã quyết tâm muốn đi theo lão viện trưởng, thì từ lúc cô ta bắt đầu theo lão viện trưởng, cô ta đã khác chúng ta.”

“Còn số 12, hắn ta rất biết tránh người, không ai có thể tìm được hắn.”

“Còn người gọi là cô giáo kia…”

“Đúng là cô ta không nên tham gia vào chuyện chúng ta đang muốn làm.”

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút, nói với Lục Tân: “Có điều, số Chín, có phải là anh nói nhầm trọng điểm rồi hay không?”

“Trọng điểm…”

Lục Tân hơi ngẩn ra, nói: “Tìm lão viện trưởng?”

“Không.”

Số Năm lắc đầu, nói: “Không tìm thấy lão viện trưởng, quan trọng nhất là, hiện tại chúng ta cũng không dám đi tìm ông ta.”

“Quan trọng là ở chỗ…”

Cô ta nhẹ nhàng thở một hơi, nghiêm túc nhìn về Lục Tân, nói: “Anh xác định, bây giờ có thể bảo vệ chúng tôi hay sao?”

Trong sân thoáng trở nên yên tĩnh, chỉ có lá rụng, nhẹ nhàng, lủi thủi từ cành cây rơi xuống.

Lục Tân trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu, phát hiện ra ai cũng đang nhìn mình.

Anh cười cười nói: “Vấn đề này, có lẽ đến mai tôi nói cho mọi người biết thì thích hợp hơn.”

“Lần này bị sở sự vụ Át bích tính kế, trong lúc vô tình đã làm tôi hiểu rõ một vài chuyện…”

“Chuyện liên quan đến ý thức duy nhất, có lẽ nên giải quyết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận