Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 656: Cuộc họp gia đình lần ba (1)

Địa điểm: Đài Mặt Trăng, Tòa nhà cũ, Phòng 401.

Sự kiện: Cuộc họp gia đình lần thứ ba được tổ chức

Kiểu họp mặt gia đình như thế này, trước đó đã từng tổ chức hai lần rồi.

Lần đầu tiên, người một nhà trải qua thảo luận, xác định Lục Tân sắp đạt đến giai đoạn Hai, sau đó xem xét lại chuyện văn kiện số 003.

Trong cuộc họp gia đình lần thứ hai, là sau khi xem qua văn kiện số 003, khi đã xác định được là Trần Huân vẫn còn sống, trong lần hội nghị này, cả nhà Lục Tân quyết định đi thành Trung Tâm thăm người thân, hơn nữa, trong lúc vô ý giải quyết sự kiện “Tạo thần” của Hắc Đài Trác.

Hôm nay, cuộc họp gia đình lần thứ ba, bắt đầu.

Dưới tình huống không bật đèn, không gian trong phòng 401 luôn là có vẻ có chút âm u, nhưng bật đèn lên, thì ánh sáng lại tựa hồ luôn có vẻ có hơi chói mắt, ti vi đã bật lên, hiện giờ đang chiếu Anh em Hồ Lô, trên đó, một bé Hồ Lô đang gào lên: “Đầu của em cũng không phải được nặn từ cục bột.”

Trên bàn ăn đã bày mấy đĩa thức ăn, phong phú hơn trước kia không ít……

Có một đĩa dưa chuột thái sợi xào, một đĩa nghêu sò xào cay, một chén canh củ cải nấu tôm, bốn chén cơm, một bình rượu.

Nhân viên tham dự gồm có: Mẹ, cha, em gái, Lục Tân.

Còn có con cún nhỏ không có da đang co mình dưới gầm bàn, không biết có được tính vào không, dù sao nó cứ ăn vạ mãi cũng không chịu đi.

“Mặc kệ là ăn ngủ hoang dã ngoài trời, hay là ở trong khách sạn thành Trung Tâm, thì cũng đều không tốt bằng ở trong nhà.”

Lục Tân cười cực kỳ vui vẻ, cơm hôm nay la do anh làm, anh còn mua rượu cho cha, thậm chí còn tự rót cho mình một ly nữa, vừa tự mình nâng lên chén, chậm rãi nhai cơm, vừa tùy ý nói: “Nhưng hiện giờ vội vàng trở lại như vậy, công tác của con cũng cần xử lý một cách nhanh chóng, lúc trước, lúc ở thành Trung Tâm, lời nói của vị tiến sĩ An kia, không biết có mấy phần la thật, mấy phần là giả...”

Hơi hơi dừng lại một chút, anh hiếu kỳ nói: “Vấn đề của kẽ nứt Vực sâu kia, thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?”

Em gái và cha hai mặt nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ.

Hình như là khí chất của mẹ càng ngày càng ưu nhã, ngồi trong cái nhà cũ cũ nát này, trước một cái bàn ăn cũ xưa như này, cứ khiến cho người ta có một loại cảm giác không hợp nhau, nhưng vẻ mặt của bà lại vẫn dịu dàng giống như trước đây vậy, nghe xong lời nói của Lục Tân, mẹ buông đôi đũa trong tay xuống, khẽ cười cười, gật gật đầu, nói: “Đứng trên góc độ của viện nghiên cứu để xem xét, thì chuyện này đương nhiên là phi thường nguy hiểm.”

“Cho dù không sử dụng lý thuyết nghiên cứu kẽ nứt, chỉ từ góc độ ô nhiễm cũng có thể lý giải được, một đống rác rưởi bị đặt ở nơi đó, nếu không có ai quản, còn sẽ càng ngày càng bẩn đây, huống chi là nguồn ô nhiễm như vậy? Càng kéo dài càng nghiêm trọng, cũng là chuyện đương nhiên.”

Lục Tân gắp một đũa thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Nếu là như thế này, vậy thì thật sự không thể cứ thế mặc kệ được.”

“Mặc kệ viện nghiên cứu đang nghĩ cái gì, chỉ cần là đang làm chuyện đúng đắn, vậy con cũng nên góp một phần lực mới được.”

“Dù sao thì công việc con làm cũng là như này.”

Nói, lấy đũa chỉ chỉ thức ăn trên bàn, nói: “Thức ăn chúng ta mua, đều là lấy tiền lương bọn họ phát cho để mua.”

“A, một chuyến của anh cũng đủ kiếm được mấy trăm vạn, lại chỉ mua được thức ăn như vậy để ăn?”

Cha lộ ra một nụ cười lạnh, nâng ly lên uống hết nửa ly rượu.

Hơn nữa, chỉ uống rượu không ăn thức ăn, tựa hồ là muốn dùng loại hành vi này để biểu đạt kháng nghị của chính mình.

Đương nhiên, cũng có khả năng là bởi vì ông ấy cũng không đói bụng, bởi vì trong phòng bếp phía sau ông, lúc này đã chất đầy loại thịt mà không gọi được tên, Lục Tân cũng không biết chỗ thịt này từ đâu đến, tóm lại, lần này, vừa vào cửa là anh thấy được chúng rồi, khả năng là cha muốn thưởng thức một mình.

“Tiền nên tiêu một cách tiết kiệm mới đúng mà…”

Lục Tân từ từ chầm chậm nói.

Anh biết, chuyện cha đang nói đến chính là chuyện chính mình đầu cơ trục lợi bán tin tức một lần đã kiếm được hai trăm năm mươi vạn, nói thật, anh thấy hơi ngượng ngùng.

Tiền như thế tuy rằng kiếm nhiều, nhưng trong lòng lại không thấy không được kiên định cho lắm.

Anh đã quyết định, chuyện như vậy, về sau.

Ít làm.

Trong lòng anh nghĩ, cười an ủi nói: “Hơn nữa mọi người xem, hiện giờ, một bữa cơm chúng ta cũng đã ăn được hai loại hải sản rồi.”

Nghe lời giải thích của Lục Tân, không khí trên bàn ăn, có hơi xấu hổ.

Ngay cả em gái cũng dùng ánh mắt cổ quái liếc mắt nhìn Lục Tân một cái.

Nghêu sò với tôm, cũng có thể tính là hai loại hải sản?

“Lần đi ra ngoài này, anh đã nhớ tới rất nhiều chuyện.”

Thân mình của cha hơn phân nửa đều chìm trong bóng ma, hơn nữa, ông còn hơi cúi đầu, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt lạnh lẽo âm u:

“Một khi đã như vậy, vậy mà anh vẫn còn muốn tiếp tục sống kiểu khổ cực như vậy hay sao?”

“Trước kia, tiền anh tự mình kiếm được, anh đều ném vào trong cô nhi viện, đó là bởi vì anh cảm thấy chính mình nợ bọn họ.”

“Hiện giờ thì sao?”

“Anh đã quên, lúc mà anh rời khỏi nơi này, biểu hiện của cổ…”

Lục Tân đang chuẩn bị gắp thức ăn, bỗng nhiên ngừng lại.

Anh không nói gì, cũng không có lộ ra phản ứng gì, chỉ là hơi hơi khựng lại một chút.

Tức khắc, mẹ ném cho cha một ánh mắt tỏ vẻ oán trách, đợi một lát, mới nhẹ giọng cười nói: “Nói chuyện này để làm gì chứ?”

Nói, quay ra cười với Lục Tân: “Con đã có quyết định?”

Lục Tân tiếp tục gắp thức ăn, đặt ở trong bát của chính mình, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đây dù sao cũng là công việc của con.”

Mẹ nở nụ cười, sau đó nhìn về phía em gái.

Lực chú ý của em gái vốn đang đặt trên ti vi, trên tay thì cầm con gà la hét, thình lình bị ánh mắt của mẹ liếc sang, cũng lập tức phản ứng lại, cũng không biết cô có nghe hiểu chuyện đang thảo luận là cái gì hay không, cô chỉ giơ lên tay nhỏ: “Nghe anh trai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận