Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1464: Mắt nhìn thấu của mẹ (1)

Lúc cùng mẹ nhanh chân chạy về giáo đường, anh nhìn thấy cha đang đánh nhau với ông lão kia.

Trong toàn bộ giáo đường, sức mạnh tinh thần vô cùng vô tận đan xen va chạm với nhau, hình thành những hình ảnh hư ảo.

Những sức mạnh tinh thần đang chém giết, thôn tính lẫn nhau này ngập tràn trong giáo đường.

Từng chút một trong số này ảnh hưởng đến đại não của con người sẽ được cơ chế sinh lý của đại não hình thành những hình ảnh mà con người có thể hiểu được.

Bởi vậy khi sức mạnh tinh thần khổng lồ đan xen này bắn ra, Lục Tân nhìn thấy bên trong giáo đường này dường như trở thành vô số không gian xếp chồng lên nhau, vô số thế giới khác nhau tạo thành thể tổng hợp phức tạp.

Có hình ảnh không gian cho thấy cha cưỡi trên người ông lão, phẫn nộ nện từng quyền lên mặt ông ta.

Có hình ảnh là ông lão bị cố định trên khung sắt, cha cầm các dụng cụ tra tấn ông ta.

Có hình ảnh là ông lão nằm trên giường, cha bỗng nhiên bò vào từ lối cửa sổ, chém đầu ông ta đang say ngủ.

Có hình ảnh là cha đứng trên tòa nhà cao tầng, thả tay ném ông lão xuống.

Có hình ảnh là cha ngồi trên ngai vua trên cao, ông lão quỳ tuyệt vọng ở dưới hứng chịu lửa giận của hoàng đế…

Những hình ảnh đáng sợ hiện ra rất đa dạng, cho dù một người có cố gắng hết sức phát huy khả năng tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra hết toàn bộ hình ảnh và các loại sợ hãi nhưng bản chất của nỗi sợ chỉ có một loại, được cha vận dụng đến trình độ cao nhất.

Thế nhưng, đối mặt với sự tấn công điên cuồng của cha, ông lão vẫn thể hiện sự bình tĩnh và ung dung lạ thường.

Trong số vô số sóng tinh thần lan ra và những hình ảnh có thể bắt giữ bất cứ lúc nào trong không khí, có một nửa trong số chúng là cha đang tra tấn ông lão này một cách khủng khiếp nhưng nửa còn lại hay thậm chí có thể nói là hơn một nửa còn lại thì là cảnh tượng hoàn toàn khác.

Trong đó, có nhiều hình ảnh là ở trên lớp, ông lão đứng trên bục giảng, chững chạc đàng hoàng giảng cho cha về tri thức lý luận và nội dung môn học phức tạp.

Có nhiều hình ảnh là ở trong phòng nghiên cứu, hai người bắt tay làm một thí nghiệm nghiên cứu nào đó.

Trong đó, cha là nhân vật bị nghiên cứu.

Có hình ảnh là trên bãi cỏ trước hoàng hôn, ông lão và cha cùng ngồi với nhau, lặng lẽ trò chuyện vào tranh luận.

Trong những hình ảnh mà cha ở thế chủ động, dưới sự tra tấn của cha, có một số hình ảnh thì ông lão khuất phục nhưng chủ yếu là bị hành hạ chết, nếu khuất phục thì sẽ trở thành sức mạnh của cha, còn nếu bị hành hạ chết thì sẽ tan biến, trở thành sóng dư chấn sức mạnh tinh thần thuần túy.

Nhưng tương ứng thì ông lão chuyển hóa được nhiều sức mạnh của cha thành của ông ta hơn.

Hai sức mạnh tinh thần có tính chất hoàn toàn khác biệt va chạm với nhau, dường như sức mạnh tinh thần của ông lão vốn khắc chế cha.

Có chân lý thì không còn sợ hãi?

Nếu suy nghĩ kĩ thì chỉ riêng cuộc giao đấu của hai loại sức mạnh tinh thần thôi cũng có thể rút ra rất nhiều điều để suy ngẫm.

Nhưng Lục Tân lắc đầu, tập trung sự chú ý.

Bây giờ không phải lúc suy ngẫm những chuyện ấy. Anh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tiến lên hỗ trợ.

“Đừng gấp…”

Mẹ ngăn Lục Tân lại, bình tĩnh nhìn về phía trước, nói:

“Trong khu vực của ông ta, mỗi lần chúng ta bị lừa dối, chúng ta sẽ tổn thất một phần sức mạnh.”

“Cho nên, phải chớp được thời cơ thì mới ra tay.”

Nghe bà nói vậy, Lục Tân chỉ còn cách gật đầu.

Mẹ thở dài một tiếng, chậm rãi tiến lên phía trước, nói khẽ: “Thầy à, tôi phải làm thật rồi.”

“Thầy?”

Xưng hô này lập tức khiến Lục Tân lấy làm lạ.

Sắc mặt của mẹ thì lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhẹ giọng giải thích: “Tính chất của mẹ là nhìn thấu, tính chất của ông ta là chân lý.”

“Nhìn thấu và chân lý vốn chính là quan hệ học sinh và giáo viên.”

“Cho nên, ông ta vẫn luôn là thầy của mẹ.”

“Ôi...”

Sau lời giải thích của mẹ, tiếng thở dài của ông lão vang lên: “Chúng ta vốn là đồng minh trời sinh.”

“Nhưng cuối cùng cô lại chọn làm bạn với bạo lực và sợ hãi.”

Từ giọng nói trầm ấm và bình tĩnh của ông lão, dường như có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ và thổn thức của ông ta.

“Có khả năng đây chỉ là vì tôi đã thấy kết cục của việc quên sợ hãi...”

Mẹ nhỏ giọng trả lời ông lão, cùng lúc đó, bàn tay của bà nhẹ nhàng nâng lên ở hai bên.

Ào ào ào...

Lục Tân bỗng cảm thấy toàn bộ thế giới tinh thần đều chấn động mạnh.

Trí nhớ và cảm xúc, dục vọng và bản năng của anh dường như sống lại ở thời khắc này, bị người khác nhìn thấy hết.

Nhưng một giây sau, vì bị người khác nhìn thấy nên chúng nhanh chóng co lại.

Giống như không muốn bị người khác nhìn thấy, hoặc là con thú nhỏ không muốn bị người khác nhìn thấy hết nên cuộn chặt mình lại.

Ngay cả hạt màu đen của anh cũng không ngoại lệ.

Mặc dù biểu hiện không sợ hãi như sức mạnh tinh thần và những cảm xúc khác, nhưng cũng thể hiện ra sự phản cảm nhất định.

Phản cảm sức mạnh tinh thần kia của mẹ.

“Ù ù ù...”

Cùng lúc này, trong thế giới vực sâu, nhóm người ẩn náu bị rung chấn làm ngã.

Bọn chúng bò trên mặt đất, lùi lại vài mét rồi run rẩy ôm nhau, người ẩn náu đội mũ chóp nhọn được bao bọc ở giữa, tất cả khuôn mặt nhỏ xấu xí ngẩng lên, ngơ ngác nhìn về phía trấn nhỏ tối tăm đằng trước.

Trong sương mù vô tận, bọn họ nhìn thấy một vệt màu máu.

Như thể mặt trời.

Nhưng khi “mặt trời” mọc lên từ sương mù, bọn chúng mới phát hiện đó không phải là mặt trời.

Là một con mắt rất to, có đồng tử dạng khe dọc, vằn vện tơ máu.

Nó mọc lên cao như mặt trời, nhìn từ trên cao xuống đám sương mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận