Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 139: Năng lực của em gái (1)

Dường như ngay khoảnh khắc Lục Tân xông thẳng về phía con quái vật mặt người thì không khí trở đã trở nên rất nặng nề và nguy hiểm.

Vừa rồi dù có bị tấn công mạnh cỡ nào thì nó cũng chỉ cắm cúi bò về phía trước, rồi dung hợp với các cơ thể tinh thần khác để biến nó thành con quái vật tinh thần cấp hai to lớn. Mà dường như nó cảm nhận được sự quấy rầy khác thường, cả cơ thể to lớn rung rung.

Nó căng phồng cơ thể to mọng lên, dù không có thay đổi nhưng những khuôn mặt người khi sắp chạm đất sẽ đồng loạt trợn to hai mắt, thoáng nhìn qua trên mấy trăm khuôn mặt đó đều trở nên hoảng sợ, rồi đồng thời há to miệng.

Âm thanh mà chúng phát ra không phải tiếng kêu gào, mà tiếng ồn này giống như tiếng rè rè của bóng đèn dây tóc bị cháy.

Nháy mắt khi âm thanh này truyền tới, không gian xung quanh giống như xuất hiện những gợn sóng méo mó, hình thành từng gợn sóng xung kích, khuếch tán ra ngoài từng lớp từng lớp. Những nơi bị sóng xung kích lan đến, những cơ thể tinh thần trên mặt đất sẽ lập tức bị biến thành tử thi, cơ thể và tay chân lập tức cuộn tròn lại trông như một cái lò xo.

“Đó là cái gì...”

Các chiến sĩ đã rút khỏi chiến trường, thậm chí còn chẳng dám trở về tường thành, trái tim của bọn họ đột nhiên nhói lên.

Bọn họ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn lại, cảm nhận được dưới màn đêm nặng nề, có một luồng sức mạnh nào đó khiến mọi người sợ hãi.

“Làn sóng sức mạnh tinh thần này...”

Bích Hổ nói thầm, sắc mặt gã trở nên nặng nề, hoàn toàn không còn vẻ cợt nhả ngày thường.

Thân là người có năng lực, gã có thể cảm nhận được một cách rõ ràng ở phía tường Nam có một sức mạnh tinh thần khổng lồ đang khuếch tán.

Điều này khiến gã hoảng sợ, căng thẳng không nói nên lời: “Tuy con quái vật tinh thần kia chưa thức tỉnh năng lực gây ô nhiễm nào lợi hại, chỉ là từng mảnh tinh thần kết hợp lại. Nhưng sau khi lượng cấp tinh thần của nó đạt tới trình độ nhất định, bản thân nó sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần nó phóng thích tinh thần ra ngoài sẽ hình thành sức mạnh ý thức, mà khi sức mạnh ý thức bị phát ra thì có thể sản sinh ra rất nhiều làn sóng sức mạnh tinh thần!”

Gã nói những lời này không phải để giải thích, mà là vì gã đang căng thẳng.

Những lúc gã căng thẳng, gã sẽ không nhịn được mà nói luyên thuyên.

Nhưng Thiết Thúy và Hàn Băng đều không có tâm trạng đáp lời gã, chỉ càng lúc càng trở nên hồi hộp: “Làn sóng sức mạnh tinh thần là năng lực có phạm vi ảnh hưởng mạnh nhất. Người bình thường bị làn sóng sức mạnh tinh thần bao phủ, sẽ lập tức nổi điên hoặc là trở nên ngu ngốc. Còn những người có năng lực bị làn sóng sức mạnh tinh thần này bao phủ, nếu như lượng cấp tinh thần của hai bên cách biệt quá lớn thì đối phương sẽ lập tức bị ảnh hưởng ngay, có khi sẽ bị mất khống chế…”

“Tốt nhất là cậu ta đừng khống chế...”

Bích Hổ nói thầm: “Tôi không muốn lại xử lý đồng đội mất khống chế nữa...”

“Lúc trước khi các người chiêu mộ tôi, nói là để tôi cứu người, còn có thể tùy ý giúp đỡ chuyện làm ăn của chị bé không bị mất…”

“… Chứ không phải là để đối phó đồng đội...”

Đối với việc gã vô thức để lộ ra chân tướng, tạm thời mọi người đều không để ý.

“Răng rắc !” “Răng rắc !”

Ngay khi một làn sóng sức mạnh tinh thần được phóng ra, hai ngọn đèn pha lập tức vỡ nát, xung quanh chìm trong bóng đêm.

Khi ánh đèn biến mất, ánh trăng máu càng trở nên sáng ngời.

Lúc này mới vừa tạnh mưa, bầu trời đêm cực kỳ sáng trong, dường như khoảng cách giữa mặt trăng và mặt đất cách nhau gần chưa từng có.

Mà dưới ánh trăng máu, Lục Tân phi người lên, đón nhận làn sóng sức mạnh tinh thần kia.

Sau đó anh lập tức vọt lên, trên khuôn mặt dường như lộ ra một biểu cảm kinh thường.

Làn sóng sức mạnh tinh thần gần như có thể bẻ cong cả sắt thép, còn có thể đánh nát suy nghĩ trong đầu những người khác, nhưng dường như anh càng méo mó hơn cả làn sóng sức mạnh tinh thần đó. Điều này làm cho phóng xạ tinh thần mà quái vật tinh thần phóng ra không thể ảnh hưởng đến anh, thậm chí còn chẳng ảnh hưởng đến tốc độ xông về phía trước của anh, cả người anh nhanh chóng ngược dòng xông lên, vọt tới trước mặt con quái vật đó.

Sau đó anh vươn hai tay nhắm ngay ra sau lưng con quái vật mặt người kia.

Lần trước khi Lục Tân thử làm sạch con quái vật mặt người này thì đã xé rất nhiều phần của nó xuống, nhưng cũng vô dụng.

Con quái vật này có thể nhanh chóng cắn nuốt càng nhiều thể tinh thần để bù đắp vào chỗ trống của mình hơn.

Mà lần này, Lục Tân không xé rách nó, mà từ từ đến gần nó.

Anh vươn hai tay vuốt ve nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận