Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 486: Kế hoạch bồi dưỡng thân thể Thần (1)

Ánh trăng máu lên cao, chẳng biết bầu không khí lại trở nên đọng lại từ lúc nào và dường như những âm thanh ở xung quanh cũng trở nên hết sức xa xôi.

"Vậy anh..."

Một lát sau, Cao Đình mới chần chừ mở miệng, cô ta có hơi không hiểu Lục Tân đang nói gì.

Lúc này, trông Lục Tân rất nghiêm túc, anh dùng ngón tay trỏ đẩy kính mắt một cái, sau đó lại cúi đầu mở ra nội dung mà mình đã ghi trên quyển sổ tay nhỏ lúc trước, nói: "Bây giờ tôi đã có thể xác định, chắc chắn cô đã bị ô nhiễm. Chỉ có điều, loại ô nhiễm mà cô dính phải là một loại hình ô nhiễm tôi chưa từng tiếp xúc trước đây, nói chính xác hơn... Chính là cô tự làm ô nhiễm chính mình, cho nên mới có loại triệu chứng này."

Anh nói rất chân thành.

Quả thật, Cao Đình đã xuất hiện triệu chứng ô nhiễm, có thể lúc trước cô ta không bị ảnh hưởng khi đối phó với quái vật não, hoặc nên nói loại ảnh hưởng kia vô cùng suy yếu, lúc đầu được nhét vào một ý thức thì thân thể lại thi hành theo những mệnh lệnh khác của nó...

Đây là một loại trạng thái vừa quỷ dị, vừa bóp méo.

Mà sở dĩ cô ta có trạng thái thế này cũng là vì cô ta đã bị ô nhiễm.

Có điều, vấn đề nằm ở chỗ ô nhiễm đến từ nội tâm của cô ta.

"Đợi một chút..."

Cao Đình sững sờ một lúc mới kịp phản ứng: "Lời anh nói là thật sao?"

Lục Tân vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Dường như, trên mặt Cao Đình xuất hiện một nụ cười khổ sở, cô ta nói: "Hai người lão Chu đã cho anh bao nhiêu tiền để anh giúp tôi thế này?"

"Bao ăn bao ở, còn bao cả dầu."

Lục Tân đáp: "Không sai, bọn họ đã đồng ý chia cho tôi một nửa tiền mà bọn họ sưu hoang được."

Cao Đình vô cùng sửng sốt, lại cười khổ nói: "Anh có biết bọn họ đi chuyến này kiếm được nhiều nhất là hơn tám ngàn tệ không?"

Lục Tân trả lời: "Đâu có ít, trước đây tôi làm ở công ty, một tháng cũng chỉ có một ngàn."

"Vậy..."

Cao Đình trầm mặc một chút, biểu cảm trở nên hơi phức tạp, một lát sau cô ta mới khẽ nói: "Cảm ơn anh. Nhưng đây là vấn đề của tôi, anh không giải quyết được đâu. Mặc dù tôi có thể nhìn ra được anh không phải người bình thường, nhưng vốn dĩ loại chuyện thế này cũng không phải chuyện người khác có thể quản. Tôi không muốn để cho các anh em biết chuyện này, cũng không muốn bởi vì chuyện này mà cắt đứt đường sống của đoàn xe chúng tôi, dù sao..."

Cô ta chậm rãi lắc đầu, nói: "Cũng là tôi tự nguyện."

Lúc nói ra câu nói này, sắc mặt của cô ta hơi mất tự nhiên, nhưng cô ta cũng chỉ có thể nói như vậy thôi. Ở trên vùng hoang dã, cô ta đã từng gặp rất nhiều thiếu niên có khí phách thế này, là người trẻ tuổi thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp, và kết cục của họ đều không được tốt đẹp...

Vốn dĩ, vùng hoang dã cũng không phải là một nơi sinh ra anh hùng.

"Cô không phải vậy."

Lục Tân nhìn vào ánh mắt vô thức né tránh của cô ta: "Nếu như cô tự nguyện, cô sẽ không mắc phải căn bệnh này."

"Vậy thì có gì khác biệt đâu chứ?"

Cao Đình trầm mặc một lúc rồi lại nói: "Mấy chuyện như thế này vốn đã không thể nói rõ, cũng không có ai quản được hết..."

"Quả thật, tôi cũng đã từng gặp vài chuyện không thể giải thích được, nhưng chuyện này của cô thuộc diện có thể giải thích được."

Lục Tân nhìn về phía Cao Đình, anh hơi nghiêm mặt, nói: "Tôi có thể hiểu những gì cô nói, những gì cô làm và những điều mà cô lo lắng, nhưng tôi vẫn phải nói rằng chuyện này không đúng, cách làm của anh ta không đúng, cái kiểu suy nghĩ cam chịu số phận của cô cũng không đúng, cho nên, tôi sẽ..."

Có lẽ là thấy sắc mặt anh quá nghiêm túc, bỗng nhiên Cao Đình thấy hơi lo lắng.

Cô ta lo rằng Lục Tân thật sự sẽ làm những chuyện này, dù sao những thiếu niên rút đao tương trợ khác cũng đều đã tặng cả tính mạng của mình rồi.

Cô ta đã từng gặp phải sự kinh khủng trước mắt này rồi, cho nên...

Lúc cô ta đang vội muốn xua tan suy nghĩ của người trẻ tuổi này, lại nghe thấy anh nghiêm túc bảo rằng: "Tôi sẽ giúp cô tố cáo anh ta!"

Cảm xúc của Xa Đầu cũng bị cắt đứt: "Tố cáo?"

Lục Tân vô cùng chân thành: "Đúng vậy!"

Nhất thời, đầu xe cũng không nhịn được mà bật cười, nói: "Tố cáo thì có thể giải quyết vấn đề sao, trên thế giới này đâu có nhiều chuyện như vậy chứ?"

Cô ta thả lỏng tâm trạng, bởi vì cô ta cho rằng người trẻ tuổi này đang nói đùa.

"Nhưng tố cáo cũng là một loại quy tắc mà..."

Thấy biểu cảm của đầu xe, Lục Tân nghiêm túc nói: "Đương nhiên, nếu như tố cáo không thể giải quyết vấn đề..."

Sau đó anh không nói tiếp nữa mà lại bật cười.

Cảm xúc của đầu xe lại bị cắt ngang một lần nữa, cô ta phát hiện người trẻ tuổi này không phải đang nói đùa.

Dáng vẻ anh muốn tố cáo vô cùng nghiêm túc...

Mặc dù, lòng cô ta mơ hồ cảm thấy, nếu như người trẻ tuổi này nói muốn ăn con quái vật kia, có lẽ cảm giác không hài hoà của cô ta sẽ ít đi một chút.

Trong lúc nhất thời, cô ta cũng không biết phải nên nói cái gì.

Qua thật lâu, cô ta mới nặng nề hít một hơi: "Cho dù nói thế nào đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn ý tốt của anh."

Nói rồi, cô ta đứng bên ngoài lều một lúc rồi mới lặng lẽ rời đi, trước khi bước vào ngọn lửa, cô ta dùng sức lau mắt một cái.

Lúc ánh lửa chiếu lên mặt cô ta, trên mặt cô ta đang mang một biểu cảm yên lặng lại kiêng cường.

"Tôi cũng đã nói sẽ giúp cô rồi mà, sao vẫn không có một chút phản ứng nào chứ?"

Lục Tân bĩu môi hét một câu, nhưng vẫn nhìn vào hướng Cao Đình rời đi rồi nhẹ nhàng hít một hơi.

Anh hơi xúc động.

Anh chỉ hi vọng sau khi cái người ức hiếp cô ta bị tố cáo, cô ta sẽ có thể giải trừ được khúc mắc mà đối xử tốt với thân thể của mình một chút.

Dù sao, khi cô ta với anh cùng nhau phóng về cái đầu của con quái vật kia cũng trông vô cùng đẹp mắt.

Anh lắc đầu, lại tiếp tục cúi đầu tô tô vẽ vẽ lên quyển sổ nhỏ.

Anh đang tính xem phải làm thế nào để giảm bớt chi phí tiêu hao một chút.

Vì là ủy thác tư nhân, cho nên anh không có cách nào tìm đến bộ thanh lý đặc biệt được... Nhưng có lẽ có thể báo một chút qua sơ hở mà Hàn Băng để lộ.

Tiền để lắp đạn và máy móc cho chó, có lẽ cũng phải tìm đến bộ thanh lý đặc biệt để kết toán một chút rồi...

Không phải là anh muốn lãng phí, là do con chó này trời sinh có tính lãng phí nha...

Thiết kế máy móc cho chó có hơi thiếu sót, vẫn còn chưa có cách nào nhận ra tính mệnh của mục tiêu đặc biệt.

Cho nên, để phòng ngừa bị đối thủ bị đánh bại rồi giả chết, xuất hiện thình lình đứng lên cho nhân vật phản diện chính nghĩa một đao, nên đồng nghiệp ở bộ nghiên cứu của bộ thanh lý đặc biệt đã thiết kế cho nó một chương trình, một khi đã xác định được mục tiêu thì sẽ trực tiếp bắn viên đạn dự trữ ra.

Điều này để giải thích vì sao lúc trước chỉ nạp đạn một lần vào máy móc cho chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận