Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 591: Uống rượu không tốt cho sức khỏe, cai đi (1)

Lúc này Trần Huân cũng đang im lặng đánh giá Lục Tân, quan sát mỗi một phản ứng rất nhỏ của anh.

Vẻ mặt của của ông ta vẫn rất bình tĩnh, rất tự tin.

Ông ta có thể cảm nhận được, dường như có thứ gì đó luôn muốn bắt ông ta.

Cái cảm giác này, giống như là có thứ gì đó cứ đong đưa trước mặt, nhưng ông ta lại không thể nhìn thấy nó là cái gì.

Quanh cơ thể ông ta có một cảm giác lạnh lẽo lạ thường, cảm giác giống như lưỡi dao lướt qua từng lỗ chân lông, khó chịu không thể nói thành lời.

Ông ta biết mình không phải là người có năng lực, vì thế không quan tâm đến những thứ này, chỉ im lặng nhìn Lục Tân.

Có điều, đứng trước mặt Lục Tân, ông ta vẫn muốn tỏ vẻ bình tĩnh hơn một chút.

Phía đối diện ông ta, Lục Tân đang ngồi trên ghế chân cao, lúc này anh đang rũ đầu, có vẻ im lặng đến lạ thường.

“Tôi còn một vài việc muốn hỏi ông.”

Qua một lúc lâu, Lục Tân mới ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt Trần Huân.

Trần Huân từ từ giơ ly rượu lên, khẽ ra hiệu cho Lục Tân, hơn nữa còn liếc mắt nhìn sang đồng hồ bấm giây bên cạnh…

Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây.

“Bọn họ…”

Lục Tân hơi ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Bọn họ đã đi đâu rồi?”

“Tôi không biết.”

Trần Huân không hỏi rõ, vì ông ta biết Lục Tân đang hỏi ai.

Ông ta chỉ thản nhiên trả lời: “Chỉ có bé Thập Thất đi theo bên cạnh tôi, còn có rất nhiều… Không thể cứu về được.”

Nói rồi, dường như ông ta cười khổ: “Lúc đó cậu ra tay quá độc ác, gây cho chúng tôi tổn thất không thể nào đo lường được.”

“Nói thật, từ lúc bắt đầu tôi đã không xem trọng hạng mục của cậu, là thầy kiên trì cho rằng cậu rất có tiềm lực, cho dù… Sau khi cậu gây ra tai nạn như vậy, ông ấy vẫn kiên trì giữ cái nhìn của bản thân, ông ấy không chịu thừa nhận cậu chỉ là một sản phẩm thất bại.”

Hạng mục, tiềm lực, thất bại, sản phẩm…

Những từ ngữ này giống như kim châm, đâm vào trong não của Lục Tân.

Trong đầu anh hiện lên từng mảnh, từng mảnh ký ức nhỏ.

Ánh đèn nhợt nhạt, giường phẫu thuật lạnh lẽo, người đeo khẩu trang có ánh mắt lạnh lùng.

Còn có, cậu bé trai cả người đau đớn, bị cảm xúc bao phủ, ngồi một góc trong phòng thí nghiệm khóc thút thít.

… Đột nhiên anh nghĩ đến, khi giáo hội Khoa Học Kỹ Thuật dùng bom ô nhiễm tập kích thành Thanh Cảng, anh đã nghe thấy một tiếng khóc, trong đầu xuất hiện hình ảnh đứa bé trai khóc thút thít, lúc ấy anh cho rằng đây chính là ảo giác mà nguồn ô nhiễm kia tác động gây ảo giác.

Bây giờ mới hiểu được, thì ra đó là ký ức của chính mình.

Nét mặt của cha và em gái đã phẫn nộ đến mức méo xẹo.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy vẻ phẫn nộ đơn thuần và hận thù như vậy trên mặt của họ.

Thậm chí anh còn không nghe rõ họ đang nói gì, mà chỉ có thể cảm nhận được họ đang tác động sâu vào lý trí và cảm xúc của anh.

Cảm giác chỉ nhớ được một nửa ký ức khó chịu không thể nói thành lời.

Hình ảnh càng lúc càng hiện nhiều trong đầu anh hơn, càng lúc càng chân thật, nhưng rồi lại giống như một bộ phim điện ảnh bị cắt nối biên tập rất tệ, không thể nào thể hiện rõ ràng một câu chuyện cũ, điều này làm anh cực kỳ đau khổ, hận không thể lập tức moi đầu ra để xem những ký ức đó.

“Mấy người…”

Qua một lúc lâu Lục Tân mới mở miệng lần nữa, anh gằn từng chữ có vẻ rất khó khăn: “Rốt cuộc đã làm gì tôi?”

Trần Huân hơi im lặng, giống như đang suy nghĩ có nên nói hay không nên nói ra những chuyện này.

Qua một lúc lâu, ông ta mới thì thầm nói: “Chỉ điều trị và cường hóa.”

Sau đó ông ta im lặng rồi lắc đầu, nói: “Bởi vì đây là hạng mục của thầy, cho nên có rất nhiều thứ tôi không nắm rõ.”

“Đương nhiên, cho dù tôi có biết thì cũng không thể nói cho cậu.”

Sau khi nói xong, ông ta lại liếc nhìn đồng hồ bấm giây, khẽ thở dài một cái.

Trong lòng Lục Tân lập tức dâng trào cảm giác tức giận mãnh liệt, anh có cảm giác muốn lập tức bóp nát đầu Trần Huân.

Thậm chí khi anh liếc sang, cũng có thể nhìn thấy cha và em gái đang thương lượng gì đó, sau đó họ từ từ đi về phía này, hai người một trái một phải đứng bên cạnh anh, nắm cánh tay anh, dường như muốn khống chế anh lập tức đi lên giết ông ta.

Lúc này, Lục Tân gần như không muốn phản kháng, muốn làm theo ý của họ, trực tiếp bằm người đàn ông trước mặt thành mớ thịt vụn.

Chỉ là, ngay khi cảm giác phẫn nộ nảy sinh trong đầu, anh đột nhiên ý thức được một vấn đề khác.

Vì thế anh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Huân: “Thầy của ông…”

Giọng nói của anh hơi run rẩy: “Viện trưởng của chúng tôi còn sống?”

Anh vẫn nhớ hồ sơ số 003 mà anh đã đọc lúc trước, trong đầu lập tức xuất hiện một suy đoán, nghi ngờ viện trưởng vẫn còn sống.

Nhưng mà lúc ấy trong tiềm thức của Lục Tân chỉ cho rằng có thể những người đó chỉ không hiểu rõ và tỉ mỉ tình hình của trại trẻ mồ côi, cho nên mới đưa ra những suy đoán không hợp lý, nhưng bây giờ qua lời nói của Trần Huân, lại đột nhiên nắm được vấn đề gì đó, sau đó lập tức phóng đại trong đầu anh.

Dường như Trần Huân không có hứng thú với anh, cũng nói anh không phải hạng mục của ông ta.

Nếu vậy, vì sao trên hồ sơ số 003 lại nói ông ta luôn chú ý đến tình hình của Thanh Cảng?

Nếu anh trong mắt ông ta nên bị từ bỏ từ sớm, vậy ai vẫn luôn kiên trì tiếp tục sau sự kiện kia?

Đón ánh mắt của Lục Tân, Trần Huân im lặng một lúc, giơ chén rượu lên, từ từ đưa lên miệng.

“Trả lời tôi!”

Lục Tân nhìn ông ta, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề.

Trần Huân cầm ly rượu kề sát miệng, lập tức ngừng lại.

Giống như có một sức mạnh vô hình ngăn cản ông ta, ông ta dùng hết sức của bản thân cũng không thể nào để ly rượu đến bên miệng.

Vì thế ông ta dứt khoát đặt ly rượu xuống, bình tĩnh nhìn Lục Tân rồi nói:

“Tôi không đến để nhận lửa giận của cậu, cũng không cần phải xin lỗi trước bất kỳ người nào.”

“Cậu có thể lấy mạng của tôi bất kỳ lúc nào, cũng có thể nói về một vài vấn đề mà tôi tình nguyện trả lời.”

“Nhưng mà, nếu cậu muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi hoặc vẻ hối hận trên mặt tôi để thỏa mãn khoái cảm rẻ rúng của mình…”

“Xin lỗi.”

Ông ta cười với Lục Tân, nói: “Nếu như cho cơ hội lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm vậy.”

Đôi mắt của Lục Tân đỏ tới mức như có thể vắt ra được máu tươi.

Anh im lặng nhìn Trần Huân, không khí giữa anh và Trần Huân gần như cô đọng lại.

Lúc này, ngọn lửa trên cây nến đã gần tắt, nhưng cố tình vẫn còn một đốm lửa nho nhỏ như hạt đậu, chưa tắt hoàn toàn.

Đúng là Lục Tân không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc sợ hãi hoặc là vẻ sợ hãi nào trên mặt Trần Huân.

Giống như ông ta đã chuẩn bị tốt, thản nhiên chấp nhận tất cả lửa giận sắp kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận