Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 415: Ông ấy là người tốt à? (2)

"Khục..."

Cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan.

Lập tức, nhóc con đang muốn ăn kẹo cùng với Lục Tân đồng ý mua kẹo cho nó cùng đồng thời giật mình.

Đứa nhóc vèo một tiếng chạy mất, Lục Tân cũng vờ điềm nhiên như không có việc gì mà đứng thẳng người.

"Trở về thì tốt rồi."

Cô giáo Tiểu Lộc nhìn Lục Tân một lúc, cũng cười nói: "Ăn cơm trưa ở đây đi."

Lục Tân gật đầu nói: "Được."

Anh đi ra phía trước, đẩy cô Tiểu Lộc vào một căn phòng nhỏ ở phía đối diện.

Nơi đây là bếp, bên trên bàn có đặt một túi khoai tây, máy làm mì sợi, lò vi sóng và mấy cái nồi trông không nhỏ, vân vân.

Cô giáo Tiểu Lộc rửa tay, di chuyển xe lăn rồi múc nước rửa và lặt rau trong căn bếp chật chội này, động tác vừa nhanh nhẹn lại quen thuộc.

Lục Tân giúp cô ấy đeo tạp dề rồi ngồi xổm một bên phụ giúp.

Buổi trưa chính là món cơm khoai tây sợi với rất nhiều trứng bên trong với một món canh chua cay quen thuộc.

Khoai tây sợi ăn với canh chua là nhất, nhưng với nồi cơm tập thể chắc chắn không thể nào đủ canh chua.

Cho nên, oan ức cho khoai tây ở cô nhi viện vì chúng nó đều bị nấu chín.

Hiện tại, có mười ba bạn nhỏ ở cô nhi viện, cô giáo Tiểu Lộc vô cùng thuần thục chia trứng gà thành từng phần nhỏ, tránh lại tranh nhau.

Có điều, trong lúc đó Lục Tân lại đập thêm vào nồi canh hai quả trứng gà, cũng chia ra thành hai phần.

Cô giáo Tiểu Lộc trừng mắt liếc anh một cái, nhưng ngầm đồng ý cho anh tiêu phí.

Sau khi đám trẻ xếp hàng, cầm bát sứ lấy cơm cho mình xong, Lục Tân với cô giáo Tiểu Lộc cũng cùng nhau đi vào văn phòng của cô ấy, bây giờ đã là một tiếng sau, còn thêm một tiếng nữa là đến giờ học buổi chiều.

Bởi vì nấu thiếu cơm, cho nên Lục Tân cầm một cái màn thầu còn dư lại vào hôm qua, bóp nát rồi bỏ vào trong bát canh.

Anh vừa ăn vừa vô cùng tự nhiên mà nói: "Đến chủ thành lần này, em đã nhớ đến một số việc."

Cô giáo Tiểu Lộc cũng yên lặng ăn rồi gật đầu một cái: "Ừm."

Lục Tân gắp miếng trứng gà ở trong bát của mình cho cô giáo Tiểu Lộc rồi nói: "Sau đó, em cảm thấy có vài chỗ rất kì quái, còn em vẫn còn nhớ rõ lúc chúng ta còn ở cô nhi viện, viện trưởng Vương kia trong ấn tượng của em là người vô cùng tốt, quãng thời gian đó ở ngoài đều đang bị đói, khắp nơi đều rất loạn, nhưng ông ấy lại bảo vệ chúng ta rất tốt, thậm chí em vẫn còn nhớ như in, trong thức ăn của chúng ta khi đó đều có thịt."

"Em cũng nhớ rất rõ, ông ấy vẫn luôn dạy chúng ta học tập, nói rằng bây giờ thế giới này quá loạn, nhưng điều đáng sợ nhất không phải là có bao nhiêu người biến thành kẻ điên, mà lại là những người còn lại kia đã từ bỏ tất cả văn hóa, biến thành người còn đáng sợ hơn những kẻ điên nữa."

"Em cũng nhớ, ông ấy cùng xem phim hoạt hình với chúng ta, xem những bộ phim cũ bên trong USB của ông ấy..."

Nói xong, Lục Tân cũng không khỏi nở nụ cười: "Em vẫn còn nhớ rất rõ, có lần em đã tìm được một văn kiện giấu đi..."

"Vừa mới mở ra, ông ấy đã vọt vào cầm lấy cây chổi mà đuổi đánh em khắp hành lang..."

"Đúng rồi, chúng ta còn hỏi vì sao ông ấy đánh người, vậy mà viện trưởng lại đỏ mặt nhưng lại không chịu giải thích..."

Cô giáo Tiểu Lộc cũng bật cười theo, đồng thời nước mắt cũng rơi xuống nhỏ vào bát canh.

Động tác ăn cơm của Lục Tân ngừng lại, anh dùng cái thìa của mình múc lấy muỗng nước nơi nước mắt cô ấy rơi xuống, đổ ra ngoài.

Sau đó hắn nhìn xem nai con lão sư, đạo: Cho nên viện trưởng nhưng thật ra là người tốt, đúng không?

Cô giáo Tiểu Lộc chậm rãi lau nước mắt trên mặt một chút, nói: "Đương nhiên viện trưởng là người tốt rồi."

"Ông ấy là người tốt nhất trên cuộc đời này."

Biểu cảm trên mặt Lục Tân biến mất, anh cũng không biết phải nên nói cái gì nữa.

Cô giáo Tiểu Lộc trầm mặc một lúc, lại nói khẽ: "Nhưng ông ấy cũng là kẻ đáng sợ nhất trên cuộc đời này."

Lục Tân chậm rãi nhét cái màn thầu vào trong miệng, anh không hề hỏi.

Chỉ đang chờ đợi cô giáo Tiểu Lộc nói với mình.

"Thật ra, chị đã sớm biết có một ngày em sẽ nhớ mà."

Một lát sau, cô giáo Tiểu Lộc mới khẽ mở miệng, dường như giọng nói của cô ấy cũng đang run rẩy: "Có đôi khi chị rất ghen tị với em vì em có thể quên mất chuyện khi đó, có đôi khi chị lại thật sự rất sợ hãi, sợ em sẽ nhớ đến những chuyện đó một lần nữa... Chị biết, điều trước đây lưu lại trong trí nhớ của em đều là những mặt tốt của viện trưởng, thật ra như thế cũng tốt, quả thật... Ông ấy cũng có một mặt tốt..."

"Dù sao, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy."

"Cho dù có bao nhiêu người nói với chị rằng viện trưởng của chúng ta, lúc mặc cái áo khoác trắng kia vào sẽ biến thành..."

"Biến thành cái loại, loại dáng vẻ kia, chị cũng đều sẽ không tin đâu..."

Nghe thấy sự sợ hãi trong lời nói của cô giáo Tiểu Lộc, Lục Tân cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu.

Trong lòng anh có một cảm giác trống rỗng.

Anh theo bản năng cầm lấy tay của cô giáo Tiểu Lộc, muốn an ủi cô ấy.

Nhưng anh lại không ngờ, cô giáo Tiểu Lộc như bị điện giật một cái, bị dọa đến mức đột nhiên co về phía sau, xém chút đã ngã xuống đất.

"Thật ra chị không cần phải sợ ông ấy..."

Lục Tân chỉ nói một nửa lời an ủi mà mình vừa chuẩn bị xong thì đã dừng lại.

Anh thấy trong ánh mắt cô giáo Tiểu Lộc nhìn về phía anh đều tràn đầy vẻ sợ hãi không che giấu được.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Lúc chú ý đến sự kinh ngạc trong ánh mắt của Lục Tân, cô giáo Tiểu Lộc mới chợt phản ứng lại.

Cô ấy sốt ruột xin lỗi, không ngừng nói: "Em đừng hiểu lầm, chị không phải, thật sự không phải, em đừng..."

Vừa vừa, cô ấy cũng vươn tay ra theo bản năng, dường như muốn nắm chặt lấy tay Lục Tân vậy.

Nhưng có thể nhìn rõ, động tác của cô ấy đang chần chừ, giống như ý chí của cô ấy đang cưỡng ép cô ấy phải nắm lấy tay Lục Tân.

"Chị biết mà, chuyện lúc đó chị không trách em..."

"Nhưng chị vẫn nhịn không được mà sợ hãi, thật xin lỗi, chị không khống chế được..."

Lục Tân chậm rãi thu hồi bàn tay của mình, lối suy nghĩ của anh hỗn loạn đến lạ thường.

Bỗng nhiên anh ý thức được một vấn đề...

Hoá ra, người mà cô giáo Tiểu Lộc sợ không phải là viện trưởng, mà lại là mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận