Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1116: Câu chuyện tình yêu sáo rỗng (1)

Đến bây giờ, Lục Tân vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng sự nghi ngờ trong lòng anh đã rất sâu, đồng thời sự tò mò thực sự đã bị móc nối.

"Xí!"

"Dựa vào đâu tôi phải nói cho các người biết?"

Nhưng chàng trai ăn mặc rách rưới đó lại rất khẳng khái, không nói gì, chỉ hung hăng mắng chửi: "Các người có giỏi thì đánh chết tôi, không phải rất giàu sao? Nói cho các người biết, tôi không sợ mấy người có tiền các người đâu, một mạng đổi một mạng, tôi cũng không thua thiệt..."

"Ai rảnh chuyện đổi mạng với cậu..."

Tiêu tổng, Cao Nghiêm và những người khác đều bực mình và không nói nên lời, liên tiếp đặt câu hỏi, nhưng chàng trai cứng miệng không chịu nói.

"Cậu vẫn nên nói ra đi."

Nhìn thấy cậu ta phát điên, Lục Tân cũng có chút gấp gáp.

Mặc dù bản thân khá thích cách cậu ta mắng mình là kẻ có tiền, nhưng cũng không thể để mắng mãi được, trễ nãi công việc.

Cố gắng dịu lại cảm xúc, dịu dàng nhìn chàng trai ngay thẳng và bướng bỉnh này, và nói: "Có lẽ tôi có thể giúp được cô gái đó..."

"Anh..."

Nghe thấy tên của Trần Vi được nhắc đến trong miệng Lục Tân, chàng trai đột nhiên trở nên điên cuồng và vùng vẫy lần nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu tổng sợ hãi hét lên và lùi lại, Cao Nghiêm và Tiểu Mạnh vội vàng bước tới ngăn lại.

Nhưng chàng trai đó quanh năm làm công, sức lực thật sự không nhỏ, Cao Nghiêm có thân hình cao lớn nhưng trước đó đã bị thương vẫn chưa hồi phục, bỗng chốc lại để cậu ta giãy thoát ra được và bò đứng dậy, cơ mặt dường như có chút vặn vẹo, nhào tới trước mặt Lục Tân như liều mạng.

"Ài..."

Lục Tân hơi nhíu mày, trực tiếp lấy súng ra.

Họng súng đen ngòm chĩa vào mặt cậu ta.

Chàng trai nhất thời sửng sốt, vô thức lùi về sau, dữ tợn hét lên: "Một khẩu súng hỏng, anh..."

Chưa kịp dứt lời, Lục Tân đột nhiên nổ súng.

"Pằng!"

Một viên đạn bay xẹt qua tai cậu ta, bắn vào bức tường phía sau tạo thành một cái hố với các mảnh vỡ văng tung tóe.

Chàng trai sững sờ trong giây lát.

Tai nổ vang ầm không dứt, chấn động mạnh đánh thẳng vào não.

Những người đang giữ cậu ta ở hai bên đã sợ hãi lùi lại, cậu ta không bị dừng lại, nhưng cũng không dám nhào tới trước.

Ngay cả đôi chân cũng đang run rẩy, cơ thể cũng run lên cầm cập...

"Tôi giúp được cô gái đó, bởi vì tôi cảm thấy trên người cô ấy đã xảy ra một số chuyện kỳ lạ."

Lục Tân chậm rãi cất súng, bình tĩnh và thân thiện nói với chàng trai: "Vì vậy không nên vì tức giận mà làm trễ nãi thời gian."

"Trả lời câu hỏi vừa rồi của chúng tôi."

"Tôi... tôi tên là Trương Vệ Vũ, là... anh trai của... Trần Vi!"

"Từ nhỏ, tôi và Trần Vi đều ở… lớn lên ở hồ Dã Thảo phía nam thành phố. Ba mẹ em ấy mất sớm, bà nội tôi đã giúp chăm sóc em ấy. Chúng tôi và bà luôn sống cùng nhau. Hai chúng tôi đã cùng nhau học tiểu học và trung học. Sau đó, sau đó cùng nhau vào cấp ba..."

"Bà nội mất sau đó, nhà chúng tôi không có đủ tiền, vì vậy tôi đã nghỉ học đi làm công ở bên ngoài để chu cấp cho Trần Vi đi học."

“Tôi rất đần, học không giỏi, nhưng Trần Vi thì khác, em ấy học rất giỏi, vì vậy tôi vẫn luôn cố gắng để chu cấp cho em ấy ăn học. Tôi không chỉ muốn cho em ấy học cấp ba, mà còn muốn cho em ấy vào đại học, nhưng em ấy nói muốn tốt nghiệp sớm, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, tôi thì lại không đồng ý, tôi muốn em ấy đi học đại học..."

"..."

Chàng trai có chút điên cuồng, nhưng sau phát súng của Lục Tân, đã thành thật, thêm vào đó, thái độ của Lục Tân rất chân thành, nói là để giúp Trần Vi, có thể cậu ta cũng bị đá động, cuối cùng cũng thành thật ngồi xuống nói ra lai lịch của mình.

"Chờ đã, kết hôn?"

"Cậu và Trần Vi, lại là đối tượng của nhau?"

"..."

Tuy nhiên, chỉ sau vài câu nói, mọi người đã lập tức bất ngờ.

Đặc biệt là Tiểu Mạnh, mũi đang nhét giấy, lại càng kinh ngạc: "Chuyện xảy ra khi nào vậy hả?"

"Tôi... tôi cũng rõ..."

Trương Vệ Vũ ngước nhìn Tiểu Mạnh, muốn trở nên hung dữ, nhưng liếc xéo Lục Tân đang bình tĩnh nhìn mình, lại trở nên mềm mỏng hơn, nói: "Chúng tôi đã ở bên nhau từ khi còn nhỏ, cũng không rõ là khi nào, chỉ... chỉ hiểu là ngay cả bà nội trước khi mất cũng bảo chúng tôi phải sống thật tốt bên nhau... Hồi đó tôi bị đuổi học vì đánh nhau ở trường, chính là vì mấy tên côn đồ quấy rối em ấy..."

"Có thể, đêm đó, chúng tôi đã... coi như đã hiểu rõ trong lòng."

Một đám đột nhiên ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Tiểu Mạnh trông càng ngây dại hơn: "Tôi vậy mà lại... lại luôn là kẻ thứ ba?"

Phó tổng giám đốc Tiêu ở bên cạnh an ủi: "Không sao, đừng lo lắng, cậu vẫn chưa thành công dính vào, cho nên không tính..."

Tiểu Mạnh càng ủ rũ: "Vậy là trong mối tình tay ba máu chó cũng không có chỗ cho tôi sao?"

"Sau đó thì sao?"

Lục Tân liếc nhìn Tiểu Mạnh, có chút cảm thông nói: "Sau đó thì sao, sao lại thành ra như vậy?"

"Trần Vi em ấy..."

Giọng chàng trai khẽ run, dường như có chút không đành lòng nói ra, giọng nói có hơi nghẹn ngào: "Em ấy, hình như đã thay đổi..."

"Trước đây, trước đây em ấy còn nói, muốn mau sớm tốt nghiệp, nhanh chóng tìm công việc, sau đó cùng tôi kết hôn. Ngược lại là tôi, tôi đã khuyên em ấy phải chăm chỉ học hành, tốt nhất là thi lên thành phố chính. Nhưng mà, nhưng mà không ngờ, mấy ngày trước tôi gửi tiền sinh hoạt cho em ấy, lại phát hiện..."

"Em ấy lại yêu đương cùng với người khác..."

"Tôi, mới đầu tôi còn nghĩ rằng em ấy bị người ta lừa gạt, rất lo lắng cho em ấy. Mãi cho đến..."

"Cho đến vừa rồi..."

"Em ấy lại... em ấy lại, lại nói những lời như vậy với tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận